Chương
Ôn Ninh không khỏi nhíu mày, vết thương đó xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ của người đàn ông này lại thành ra một khuyết điểm rất chói mắt, khiến cho người khác nhìn vào thật không dễ chịu chút nào.
“Không sao đâu.”
Lục Tấn Uyên không hề quan tâm đến nó, chỉ là sơ ý làm trầy xước một chút khi đánh nhau với Bạch Tân Vũ, chỉ là vết thương nhẹ.
Ôn Ninh phụng phịu: “Anh quên ngày hôm qua anh đã nói với em như thế nào rồi sao?”
Người đàn ông này, sao lại không quan tâm đến vết thương của bản thân chứ?
“Cho nên, em đang quan tâm anh?”
Lục Tấn Uyên nghe ra được ý tứ trong câu nói của cô, trong ánh mắt cũng vui vẻ lên một chút.
“Cứ… cứ xem như là vậy đi.” Ôn Ninh bị ánh mắt nhìn chăm chăm của anh khiến cô có chút xấu hổ, đứng dậy: “Để e đi lấy thuốc bôi cho anh”
Lục Tấn Uyên cũng không phản đối nữa, Ôn Ninh đã khăng khăng như vậy rồi thì anh cũng không cần phải già huống hồ cô lại quan tâm đến anh nhiều như vậy, trong lòng người đàn ông này cũng cảm thấy rất vui lòng.
Ôn Ninh cầm lấy tuýp thuốc mỡ cô đã sử dụng, dùng tăm bông làm ẩm qua, nhẹ nhàng bôi lên vết sẹo của Lục Tấn Uyên:
“Anh, đã đắc tội với người nào vậy?”
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Tấn Uyên ra khỏi cửa đều có người đi theo, bình thường ở hệ thống an ninh của tập đoàn nhà họ Lục cũng cực kỳ nghiêm ngặt, sao lại có người dám đánh anh chứ?
Hơn nữa, lại còn đánh bị thương lên mặt anh ấy.
“Không sao.”
Lục Tấn Uyên nhìn thấy nét lo lắng của Ôn Ninh liền nắm lấy tay cô, như muốn tiếp thêm sức mạnh và niềm tin cho cô.
Tuy rằng, Bạch Tân Vũ và anh đã ồn ào đến mức này, nhưng nhìn người con gái trước mắt, anh vẫn cảm thấy rất đáng giá.
Ôn Ninh trầm mặc không nói, nhìn sâu vào đôi mắt của Lục Tấn Uyên, cô hiểu rõ, người đàn ông này không muốn nói, không muốn khiến cô lo lắng.
Vậy thì, có lẽ cô nên tin anh.
“Em biết rồi.”
Ôn Ninh gật đầu, không hỏi gì thêm nữa, Lục Tấn Uyên cũng gật đầu, lấy đồ cô đang cầm trong tay để sang một bên, kéo cả người Ôn Ninh ôm vào trong lòng, đang muốn hưởng thụ hương thơm ấm áp mềm mại, đột nhiên cô y tá đẩy cửa bước vào: “Cô Ôn…”
Ôn Ninh như điện giật vội vàng đấy Lục Tấn Uyên ra, hổ nhìn anh ngồi dậy, vẻ mặt có chút xấu
“Xin lỗi…”
Cô y tá cũng bị làm cho giật mình, hơn nữa còn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Tấn Uyên kia, xém chút là đã không nói nên lời.
“Tình trạng thể chất của cô đã hồi phục rất tốt, chỉ cần làm vài bài kiểm tra sức khỏe nữa là đã có thể xuất viện rồi.”
Ôn Ninh nghe được câu nói này thì thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Cô y tá lúc này mới vội vã đi ra ngoài, nếu còn không đi, cô sẽ bị ánh mắt của Lục Tấn Uyên tiêu diệt mất.
“Sức khỏe của em đã gần như ổn định rồi, hay là, hôm nay chúng ra đi tìm Dư Phi Minh nhé, vừa đúng lúc em muốn nghe xem anh ta nói những gì.”
Ôn Ninh vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, đặc biệt, cô còn muốn dò la chút tung tích về mẹ.
“Được” Lục Tấn Uyên nhìn thấy vẻ vội vàng không yên trong lòng của cô, cũng không ngăn cản nữa, “Em đi thay đồ đi, chúng ta sẽ đi tìm anh ta.”
Ôn Ninh gật đầu lia lịa, trong lòng cảm thấy có chút rung động.
Chỉ một lát sau, Ôn Ninh đã thay quần áo xong, Lục Tấn Uyên đang đợi cô dưới lầu.
Người đàn ông tự nhiên dựa vào chiếc xe thể thao màu xanh sapphire, mặc dù chỉ là một động tác bình thường thôi nhưng khi người làm hành động này lại là Lục Tấn Uyên thì trông giống như một siêu mẫu, chỉ cần giơ tay nhấc tay thôi cũng lộ rõ vẻ phong độ.
Không ít cô gái đi ngang qua đều phải đỏ mặt ngoái nhìn, tựa như đang thì thầm rỉ tai nhau thảo luận về chuyện gì đó.
Ôn Ninh liếc mắt nhìn thêm vài lần, quả thực như một bức tranh đặc biệt đẹp mắt, chỉ có điều ánh mắt của những người này khiến cô có chút khó chịu, cô đi nhanh đến, “Chúng ta đi thôi?”
Lục Tấn Uyên gật đầu, ga lăng mở cửa để Ôn Ninh ngồi vào, khởi động xe.
Một đám thiếu nữ đang mơ mộng chuyện tình yêu nhìn thấy chuyện này, liền một phát vỡ mộng, “Người đàn ông đẹp trai như thế này vậy mà đã có bạn gái rồi, nhưng mà, xem ra cũng rất xứng đôi, đăng lên mạng nhất định sẽ nổi đình nổi đám, cực kỳ hot.”
Nghĩ vậy, cô gái kia liền đăng bức ảnh lên facebook, với chủ đề cặp đôi đẹp nhất.
Rõ ràng là cô không biết một hành động nhỏ như vậy, tưởng chừng như vô tình nhưng lại mang đến sóng to gió lớn như thế nào cho sau này.
Chiếc xe phóng đi như một cơn gió, dừng ngay trước nơi giam giữ Dư Phi Minh, Lục Tấn Uyên dẫn Ôn Ninh xuống xe.
Nhìn tòa nhà có vẻ bình thường này, trong lòng Ôn Ninh có chút căng thẳng, bám theo sau lưng người đàn ông này đi vào.
Lục Tấn Uyên dẫn Ôn Ninh đi từng bước một tiến vào trong, ở đây, có thể nói là nơi anh cất giấu bí mật sâu nhất, so với nơi được bày biện ngăn nắp, gọn gàng, sáng sủa như tập đoàn của nhà họ Lục thì nơi đây giống như là hai thái cực đối lập nhau, hoàn toàn tăm tối, âm u.
Năm đó, cho dù là Mộ Yên Nhiên cũng tuyệt đối không biết đến sự tồn tại của nơi này.
“Ôn Ninh, chuyện lát nữa anh đưa em xem sẽ là chuyện cơ mật nhất của nhà họ Lục, nếu như em nhìn thấy rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi anh, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
“Em, cân nhắc kỹ chưa?”
Ôn Ninh nhìn vẻ mặt đông cứng lại của người đàn ông này, có lẽ cũng đã đoán được bên trong có chuyện gì, cô hít sâu một %D hơi, “Em suy nghĩ kỹ rồi.”
Nói xong, nắm lấy tay của Lục Tân Uyên, đôi mắt của người đàn ông đã tối sầm, lập tức nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn có chút lạnh ngắt kia.
Hai người sánh bước bên nhau đi vào trong.
Dọc đường đi Ôn Ninh không dám nhìn lung tung, nhưng không khí đầy áp lực nơi đây vẫn khiến cô không rét mà run.
Mặc dù hiểu rằng sau lưng không ít đại gia tộc đều có những bí mật không muốn nhiều người biết đến, nhưng Lục Tấn Uyên lại tự mình phơi bày mọi chuyện ra trước mắt, cuối cùng, khiến trong lòng cô ấy cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đây là ý gì, điều này có nghĩa họ đã là người một nhà ư?
Có thể cứ cho là vậy đi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Ninh bỗng dấy lên một cảm giác khó tả.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến được chỗ của Dư Phi Minh.
Dư Phi Minh đã bị giam ba ngày, mặc dù những người ở đây không có ngược đãi anh ta, mỗi ngày cũng đều cho ăn cho uống, nhưng bị nhốt ở cái nơi tối tăm ngột ngạt này, vẫn xem như đã hành hạ Dư Phi Minh đến mức gần như phát điên lên.
Anh ta cũng là tuấn kiệt nhà giàu sang, bình thường đã quen với việc hưởng thụ, vậy mà ở nơi đây lại phải chịu đủ loại uất ức này, có điều, bây giờ anh ta cũng không còn sức để mắng người nữa rồi, còn nữa, nếu thật sự khiến Lục Tấn Uyên tức giận, sợ là hậu quả sẽ càng không thể tưởng tượng được.
Đúng lúc này, Dư Phi Minh nghe thấy có tiếng bước chân đi đến, mở mắt ra nhìn sang, bóng dáng Ôn Ninh lập tức xuất hiện trước mặt, khiến anh ta lao tới như một con dã thú bị kích thích.
“Ôn Ninh, đồ khốn kiếp, tại sao không biết xấu hổ mà còn đến đây? Nhìn xem tôi đã bị cô hại thành cái bộ dạng gì rồi?”
Dư Phi Minh loạng choạng xiềng xích trên tay, vẻ mặt điên cuồng.
Lời nói của anh ta, khiến vẻ mặt của Lục Tấn Uyên trở nên u ám lại, không hề có chút khách sáo, giẫm mạnh lên đôi bàn tay đang vươn ra của Dư Phi Minh, “Ở đây vẫn chưa nhận đủ bài học kinh nghiệm sao? Hả?”
Sức lực cực kỳ lớn của Lục Tấn Uyên, chậm rãi nghiền qua từng đầu ngón tay của Dư Phi Minh, đau đớn vô cùng, cảm nhận rõ ràng từng cơn đau truyền đến, đau đến mức không suy nghĩ được gì cả.
“A…A!” Dư Phi Minh kêu lên thảm thiết, ánh mắt nhìn về phía Ôn Ninh, không dám nói ra những lời vô lễ, nhưng trong ánh mắt vẫn không che dấu được sự phẫn nộ và căm hận.
Đều là do con đàn bà để tiện này đi khiêu khích Lục Tấn Uyên, khiến anh ta giúp đỡ cô đối phó với tôi, tất cả đều là lỗi của cô!