Chương : Nhà Họ Lục Biết Rồi
Hai người đợi bên ngoài rất lâu, cho đến khi mọi chuyện bên trong kết thúc.
“Cô đợi ở bên ngoài đi.” Lục Tấn Uyên bảo Ôn Ninh đừng đi vào, Dư Phi Minh nhất định rất xúc động, néu nói ra lời không hay với cô, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
“Không, tôi không sao, tôi muốn nhìn quả báo mà anh ta nhận được.” Ôn Ninh không lùi về phía sau, nhìn thấy Dư Phi Minh khổ sở, cô mừng còn không hết.
Dù sao cô cũng không phải thánh mẫu mà sau khi bị anh ta làm nhục hết lần này đến lần khác vẫn không có chút thù oán gì.
“Vậy được, nếu cô cảm thấy không thoải mái, thì hãy chạy ra ngoài.”
Lục Tấn Uyên cảm thấy người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mạnh mẽ hơn anh nghĩ, cũng có thể là cô đã nhìn ra quá nhiều sự xấu xa của bản chất con người, không còn nhạy cảm với nó nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng người đàn ông cảm thấy có chút đau lòng, anh khoác vai Ôn Ninh, cùng cô đi vào.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có dấu vết rõ ràng của chuyện vừa xảy ra, Dư Phi Minh nằm trên mặt đất, thở hổn hển như một con chó sắp chết, tác dụng của thuốc đã qua đi, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, đau đớn.
Và điều khiến anh ta tức giận nhất là mọi chuyện vừa rồi đã được ghi lại bởi một chiếc máy quay phim.
Đừng bao giờ phát tán nó ra, nếu không, cả đời này của anh ta sẽ kết thúc.
“Ôn Ninh… Cô là ả đàn bà xấu xa.”
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ khi nghe được tiếng chửi bới yếu ớt của Dư Phi Minh.
Từ lúc nào mà bộ dạng của anh ta đã bị cô dẫm đạp, chắc hẳn lúc đó anh ta không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.
“Ác giả ác báo, Dư Phi Minh, anh thật đáng đời.”
Ôn Ninh liếc anh ta một cái: “Đoạn video anh mây mưa với tên ăn mày đang trong tay tôi. Nếu anh không muốn bị người ta nhìn thấy thì cứ làm theo lời tôi, nếu không, tôi không ngại làm cho anh nổi tiếng trên mạng.”
Dư Phi Minh rùng mình, anh ta muốn chửi Ôn Ninh không biết xấu hổ, nhưng lại không dám.
Nếu video được phát tán ra ngoài, cuộc đời của anh ta sẽ kết thúc.
“Cô muốn tôi làm cái gì? Cô phải đảm bảo sau khi tôi làm xong sẽ đem đoạn video đó cho tôi?”
Ôn Ninh gật đầu, cô không muốn lưu lại một đoạn video kinh tởm như vậy.
“Thứ nhất, tìm chứng cứ nhà họ Ôn hãm hại tôi. Thứ hai, nói cho tôi biết mẹ tôi bây giờ ở đâu, tôi sẽ cho anh một tuần.”
Ôn Ninh cảm thấy có hứng thú hơn một chút, cuối cùng nhìn thấy một tia sáng,cô đã đợi ngày này quá lâu rồi.
“Được, tôi hứa với cô, nhưng khi chuyện xong, nhất định phải tiêu hủy video như đã hứa, nếu không thì cho dù chết chùm tôi cũng không tha cho cô.”
“Vậy thì xem anh có bản lĩnh này không đã.”
Ôn Ninh lùi về phía sau hai bước, Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn Dư Phi Minh, có người đi vào, buông anh ta ra.
“Đừng lo lắng, có cái này uy hiếp, anh ta sẽ không dám không làm.”
Nhìn thấy Ôn Ninh trầm tư, Lục Tắn Uyên an ủi nói.
Anh biết cô đang lo lắng, nhưng chuyện này vẫn cần sự nhẫn nại.
“Tôi biết rồi.” Ôn Ninh cúi đầu, tâm trạng hiện tại thật sự rất phức tạp.
Đã ba năm, mang tội ba năm, cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy mẹ, làm sao có thể không kích động.
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh, đang định nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên.
“Tấn Uyên, ông thật sự quá thất vọng về cháu.”
Giọng Ông cụ Lục tức giận truyền đến, không che giấu được lửa giận.
Vốn dĩ ban ngày ông cụ Lục ở trong nhà vẫn khá tốt, không ngờ Diệp Uyễển Tĩnh nhìn thấy bức ảnh được lưu truyền trên mạng liền tìm đến, hoàn toàn phá hỏng tâm trạng tốt trong ngày hôm nay của ông.
Trong bức ảnh đó, Lục Tấn Uyên nhìn một người phụ nữ dịu dàng và trìu mến, hơn nữa người phụ nữ đó, làm sao ông ta có thể xa lạ, chính là người phụ nữ mà “Tôi biết rồi.” Ôn Ninh cúi đầu, tâm trạng hiện tại thật sự rất phức tạp.
Đã ba năm, mang tội ba năm, cuối cùng cũng có cơ hội thoát khỏi, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy mẹ, làm sao có thể không kích động.
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh, đang định nói gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên.
“Tấn Uyên, ông thật sự quá thất vọng về cháu.”
Giọng Ông cụ Lục tức giận truyền đến, không che giấu được lửa giận.
Vốn dĩ ban ngày ông cụ Lục ở trong nhà vẫn khá tốt, không ngờ Diệp Uyễển Tĩnh nhìn thấy bức ảnh được lưu truyền trên mạng liền tìm đến, hoàn toàn phá hỏng tâm trạng tốt trong ngày hôm nay của ông.
Trong bức ảnh đó, Lục Tấn Uyên nhìn một người phụ nữ dịu dàng và trìu mến, hơn nữa người phụ nữ đó, làm sao ông ta có thể xa lạ, chính là người phụ nữ mà Ông cụ Lục hoàn toàn không thể nghe lọt tai lời của Lục Tấn Uyên, khi nghĩ đến đứa cháu mà ông ta coi trọng thực sự có quan hệ với một người phụ nữ như vậy, lồng ngực của ông ta trở nên hỗn loạn.
Có lẽ ngay từ đầu ông ta không nên mê tín như vậy mà đem cô về, để cho cô có cơ hội chọc tức Lục Tấn Uyên.
Ông cụ Lục bị hành hạ bởi sự hối hận và tức giận, sau khi ho vài tiếng, Lục Tấn Uyên nghe thấy sự đau khổ, trong lòng có chút lo lắng, nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ông ơi, chuyện này không nghiêm trọng như ông nghĩ đâu. Tối nay cháu về sẽ giải thích cho ông.”
“Tốt hơn hết cháu nên cho ông một lời giải thích hợp lý, nếu không, ông sợ sẽ bị cháu chọc cho tức chết.”
Cúp điện thoại, Lục Tấn Uyên cau mày, xoa xoa đôi lông mày.
Anh chưa từng để cho nhà họ Lục biết chuyện ở cùng Ôn Ninh, bởi vì bọn họ nhất định sẽ cực lực phản đối, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nhưng tin trên mạng mà ông cụ Lục nói là như thế nào?
Lục Tấn Uyên mở điện thoại lên, kiểm tra, nhanh chóng nhìn thấy tin tức liên quan, đó là bức ảnh do một người chụp được, bức ảnh cho thấy anh mở cửa xe và nói chuyện với Ôn Ninh, hai người ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất thân thiết. Mối quan hệ không rõ ràng này không nói thì cũng biết.
Vì bức ảnh rất bắt mát, lại được người đăng lên Weibo mang chủ đề được đọc nhiều, nên bức ảnh này đã sớm trở nên nổi tiếng, nhiều người vẫn đang suy đoán liệu cuối cùng Lục Tấn Uyên có bạn gái hay không, không phải là anh không gần phụ nữ sao.
Lục Tấn Uyên rất khó chịu và ngay lập tức gọi cho An Thần bảo anh giải quyết những việc này càng sớm càng tốt.
Lúc Ôn Ninh ngồi trên xe nhàm chán lướt điện thoại, cô cũng nhìn được tin tức này, bức ảnh vừa xuất hiện, cô lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Có lẽ nhà họ Lục nhìn thấy tin tức này, không muốn Lục Tắn Uyên dính líu đến cô nên mới tức giận như Vậy.
Đang suy nghĩ thì Lục Tấn Uyên kéo cửa xe, anh trút bỏ vẻ lạnh lùng ban nãy, hờ hững liếc Ôn Ninh một cái, sau đó đột nhiên nghiêng người bao bọc lấy cô.
Ôn Ninh giật mình, nhưng cô không hề động đậy, người đàn ông cũng không làm gì, chỉ khẽ di chuyển ngón tay giúp thắt dây an toàn mà cô quên thắt lại.
Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm nhìn khuôn mặt người đàn ông đang ở gần trong tay: “Có phải nhà họ Lục biết rồi không?”