Chương
Lục Tấn Uyên nói xong thì lập tức đá văng cửa rời khỏi.
Nghe âm thanh nặng nề ấy, cả người Ôn Ninh co rúm lại, cô không thể ngờ rằng, cô lấy hết can đảm để nói ra sự thật vậy mà cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy…
Cô lại gọi cho Lưu Tuyết nhưng cô ta không hề nghe máy, cứ như sợ cô sẽ có cơ hội gài bẫy, đến cuối cùng thì khoá máy luôn.
Ôn Ninh hết cách, lại gọi cho khách sạn Minh Thịnh, câu trả lời nhận được là, người ngoài không thể xem camera quan sát, hơn nữa ba tháng sẽ xoá dữ liệu một lần, dù Ôn Ninh có giỏi cỡ nào cũng không thể tìm ra được phần bị mất trong cả đống dữ liệu ấy để hồi phục lại dữ liệu. Gọi xong mấy cuộc điện thoại này, Ôn Ninh cảm giác như sức lực trong người như bị rút hết ra vậy, thì ra, những chuyện này không phải muốn chứng minh là có thể chứng minh được.
Lúc này, cô cảm thấy đứa bé trong bụng đá cô một cái, bây giờ thai nhi đã được năm tháng rồi, bảo cô chia cắt với nó sao cô có thể chịu được chứ ?
Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao….
Ôn Ninh đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Thật sự không biết phải làm sao nữa rồi.
Lục Tấn Uyên rời khỏi nhà Ôn Ninh, trong lòng vẫn tràn đầy nỗi giận, vừa nghĩ đến đứa bé trong bụng cô, chỉ cảm thấy những ngọt ngào bấy lâu nay chỉ như trăng dưới nước.
Không bỏ được đứa bé đó, thì cái gai ấy sẽ mãi mãi găm sâu trong lòng anh.
Nghĩ thế anh lại không còn tâm trạng để đến công ty nữa, cũng vừa trải qua việc chẳng vui vẻ gì ở nhà họ Lục, vậy là anh liền đi tìm Trình Dương.
Dạo này không biết anh ta bận việc gì mà lâu rồi không liên hệ gì với anh.
Lúc Trình Dương nhận cuộc gọi của Lục Tấn Uyên thì đang nghe nhạc trong quán bar, cô ca sĩ xinh đẹp trên sân khấu đá lông nheo, liếc mắt đưa tình với anh, lúc anh vừa định làm một màn gặp gỡ tình cờ đầy lãng mạn thì lại bị tiếng điện thoại quấy rầy.
Có điều thấy là cuộc gọi của Lục Tấn Uyên nên anh vẫn bắt máy, chỉ là giọng điệu có chút khiển trách, “Bình thường cậu không gọi thì cũng thôi đi, vừa gọi là đã quấy rầy việc tốt của tôi rồi, cậu… sao thế hả?
Giọng điều cà lơ phất phơ của Trình Dương truyền đến khiến phiền muộn của Lục Tấn Uyên giảm đi không ít, “Cậu đang ở quán bar đấy à?”
Trình Dương nói địa điểm, đây là một quán bar có tiếng ở Hà Nội, bình thường cũng khá yên tĩnh, rất thích hợp để đến khi rảnh hay muốn thả lỏng tinh thần đấy.
“Tôi qua tìm cậu.”
Lục Tấn Uyên lướt qua địa chỉ, quay đầu xe lái qua đấy.
Bây giờ anh đã không muốn nghĩ đến những chuyện khiến con người ta buồn phiền kia nữa, có lẽ, uống say để giải quyết mọi ưu sầu cũng là một lựa chọn không tệ.
Trình Dương bị hù hết hồn, Lục Tấn Uyên không phải loại người có tính cách thích đi tìm thú vui giữa ban ngày ban mặt đâu, anh ta muốn đến thì chắc chắn là có tâm sự gì đó rồi.
Nghĩ một lát, Trình Dương đành nhịn đau mà từ chối lời mời của cô ca sĩ hát dân ca lúc nãy, tiếp tục ngồi đợi ở đấy.
Không lâu sau, Lục Tấn Uyên đã đến nơi, anh vừa xuất hiện đã thu hút được ánh mắt của không ít người, dù sao, anh chàng đẹp trai với dáng người cao to chân dài cùng với ngũ quan không thua kém gì ngôi sao nổi tiếng như anh ở đây là động vật khan hiếm ở đây.
Chỉ là Lục Tấn Uyên không có tâm tình gì, sau khi lạnh nhạt từ chối vài cô gái đến bắt chuyện thì đến ngồi bên cạnh Trình Dương, quét mắt qua những ly rượu vodka trên bàn, cong môi lên, “Cậu chỉ uống cái này thôi à?”
“Vậy cậu còn muốn uống cái gì ?”
Trình Dương nhìn lướt qua anh, Lục Tấn Uyên gõ gõ mặt bàn, lấy vài bình rượu mạnh với nồng độ cồn cực lơn,
“Thử không ?”
Trình Dương nhìn mà ngơ ngác, đây là rượu mạnh đó nha, nếu mà uống hết đống này, dù có là anh cũng sẽ không thể tỉnh táo nổi.
Lục Tấn Uyên rốt cuộc bị sao vậy, chẳng lẽ lại gặp vấn đề trong tình cảm à?
“Cậu khoan uống đã, nói tôi nghe nào, cậu lại bị sao thế, trông cậu thế này khiến tôi hoang mang lắm đấy, lần trước cậu xảy ra chuyện, tôi đã bị ông cậu cảnh cáo thật nặng một lần rồi.”
Vừa nghĩ đến chuyện lần trước Lục Tấn Uyên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, kết quả mình bị ông nội Lục gọi qua nói chuyện, còn phải chịu một trận giáo huấn của ông già nhà mình nữa, Trình Dương kiên quyết từ chối chuyện làm bạn rượu ngu ngốc này.
“Không có gì.”
Lục Tấn Uyên không nói không phải vì không muốn thổ lộ hết mà là chuyện như vậy nói ra sẽ rất mất mặt.
Người phụ nữ mà anh thích mang thai của một gã đàn ông không rõ lai lịch, anh không những phải đợi đứa bé sinh ra mà Ôn Ninh còn không muốn đưa nó đi nữa.
Đây được xem là chuyện quái gì chứ?
Lục Tấn Uyên từ trước đến nay đều kiêu ngạo, chuyện như vậy, không chỉ mỗi anh không thể chấp nhận, mà đối với bất kì người đàn ông bào cũng đều là nút thắt trong lòng.
“Có phải là… liên quan đến cái cô Ôn Ninh đấy không ?”
Trình Dương thăm dò mà hỏi, chỉ là, vừa nhắc đến hai chữ Ôn Ninh thì sắc mặt Lục Tấn Uyên lập tức thay đổi, mặt vốn dĩ không có cảm xúc rồi, sau khi nghe xong lại lạnh hơn vài phần.
Trình Dương gãi gãi mũi, xem ra đúng thật là chuyện tình cảm rồi, cũng không biết người phụ nữ ấy làm sao mà hết lần này đến lần khác khiến tâm trạng của khúc gỗ Lục Tấn Uyên này không bình tĩnh như vậy nữa?
Chẳng lẽ đây là cảm giác của tình yêu sao?
“Cậu đàn bà thế này từ khi nào thể hå?” Lục Tấn Uyên thấy Trình Dương nhiều chuyện như vậy, lạnh lùng mở miệng, hoàn toàn không nể mặt chút nào.
Thấy anh có vẻ không muốn nói, Trình Dương cũng không thể hỏi mãi được, thế là, nghĩ một lúc, “Ấy, cậu đừng uống nữa, tôi nhớ ra một chuyện, giờ Mộ Yên Nhiên nhập viện rồi, tình trạng không được tốt cho lắm, đúng rồi, Tân Vũ vẫn luôn tìm cậu, bảo cậu đi thăm cậu ấy đấy.”
Trình Dương lo Lục Tấn Uyên sẽ không kiềm được mà tự chuốc say mình, mau chóng nhớ ra chuyện Bạch Tân Vũ nhờ anh.
“Cô ấy sao rồi?”
Lục Tấn Uyên nhíu mày, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế, lần trước nghe bảo Mộ Yên Nhiên có khuynh hướng bị trầm cảm, chẳng lẽ mới mấy ngày ngắn ngủi mà bệnh tình đã trở nặng rồi sao?
“Bảo là có chút vấn đề về tâm lí, không nghiêm trọng, nhưng mà cậu ta không tìm được cậu nên bảo tôi chuyển lời.”
Nói xong, Trình Dương vỗ vỗ vai Lục Tấn Uyên, “Nói thật nhá, cậu và Tân vũ cũng là bạn bè lâu năm rồi, sao lại phải làm đến mức khó coi như vậy, còn bắt tôi làm người trung gian, cũng có phải học sinh cấp một đâu, có gì mà không thể nói rõ trước mặt chứ?”
Lục Tấn Uyên im lặng một lúc, đúng thật, sau hôm đánh nhau với Bạch Tân Vũ, quan hệ của hai người như bị đóng băng, hình như Bạch Tân Vũ có liên lạc với anh nhưng bị anh lảng tránh.
Cũng không hẳn chỉ là vì Mộ Yên Nhiên.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, nếu cậu đã ra mặt rồi vậy đi thăm một chút cũng được.”
Đến cuối cùng thì Lục Tấn Uyên cũng vẫn quan tâm người bạn này, hơn nữa, Mộ Yên Nhiên dù sao cũng là bạn anh, nếu như cô gặp chuyện thì anh cũng không thể không quan tâm được.
Có lẽ, anh vẫn có thể giúp tìm một bác sĩ hay gì đó, cũng đỡ phải cảm thấy có lỗi.
“Thế là xong rồi còn gì? Có gì mà không thể nói rõ trước mặt chứ, tôi giúp các cậu hoà giải cho.”
Trình Dương thấy Lục Tấn Uyên đã dẹp đi ý nghĩ uống say, “Tôi chở cậu qua đấy nhá?”
Lục Tấn Uyên gật đầu, đồng ý.
Hai người đến bệnh viện chỗ Bạch Tân Vũ.