Chương
Ôn Ninh lại phải ở lại biệt thự thêm mấy ngày nữa, có điều, vẫn không thấy có tin tức gì, dù cho cô đã đi nghe ngóng, chỗ tiền ấy bị người ta lấy đi rồi nhưng vẫn không hề có ai đến tìm cô.
Vậy thì, cô hết cách thật rồi.
Khuôn mặt cô giờ đây trông càng thêm khổ não.
…
Mấy ngày tiếp theo, có thể vì tâm trạng bị ức chế, cũng có thể do ở đây ngột ngạt quá mà Ôn Ninh đổ bệnh.
Cô bị cảm, cộng thêm với việc không thể dùng thuốc khi mang thai đã khiến bệnh tình cô xấu đi nhanh chóng.
Lúc Tấn Uyên nghe điện thoại gọi tới, giọng của người nữ giúp việc run run, “Cậu chủ à, giờ cô Ôn đang bị cảm cúm, phát sốt rồi.”
Lục Tấn Uyên chau mày, giọng điệu lo lắng: “Từ lúc nào rồi?”
Vì mấy ngày trước không được vui mà anh ta đã lơ Ôn Ninh đi, không ngờ cô lại tự làm khổ mình như này.
“Hôm qua thì bị cảm cúm, còn giờ đang phát sốt lên ạ.”
Lúc đầu những người chăm sóc Ôn Ninh đều cho rằng đây chỉ là chuyện vặt, không dám làm phiền Lúc Tấn Uyên nên cũng chỉ cho cô uống thuốc như bình thường, nghĩ rằng cô sẽ khỏi nhanh thôi.
Nhưng họ không ngờ rằng tình trạng ngày càng xấu đi thế này, nên chỉ có thể gọi cho Lục Tấn Uyên tránh cho việc này ngày một xấu đi.
“Tại sao giờ mới nói?”
Lục Tấn Uyên vứt giấy tờ trên tay ra một bên, cầm lấy chìa khóa xe mà bước vội, dụi dụi trán, ánh mắt lạnh lùng, phóng nhanh tới chỗ của Ôn Ninh.
Anh bước vào phòng thì thấy Ôn Ninh đang nằm trên giường, khuôn mặt trước đây chỉ nhỏ bằng bàn tay, dạo gần đây lại càng gần hơn, chút thịt dư ra khi đang mang thai cũng biến đi mất, thoạt nhìn thì thấy vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Lục Tấn Uyên nhìn vào đôi mắt đang say ngủ của cô, có phải cô đang âm thầm chiến đấu với chính mình không?
“Thuốc đâu?” Lục Tấn Uyên rất bực mình “Bảo các người chăm sóc cô ấy thật tốt cơ mà, sao giờ lại thành thế này?”
Tất cả mọi người đều bị mắng cho một trận, không dám ho he một lời nào, chỉ có cô giúp việc luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Ôn Ninh lên tiếng “Cậu chủ à, đây..đây là tâm bệnh, Cô Ôn Ninh vì luôn có tâm trạng không tốt, mặc cho chúng tôi khuyên nhủ rất nhiều nhưng đều không được, nếu cứ tiếp tục như này sợ rằng cô sẽ không chịu được mất.”
Lục Tấn Uyên nghe xong thì càng thêm bực bội “Lẽ nào các người không tìm được cách để cho cô ấy vui sao? Ra ngoài, nếu sau này còn như vậy nữa thì cút hết đi cho tôi.”
Lục Tấn Uyên nói xong, tất cả mọi người đều chạy vội ra ngoài, họ sợ rằng chỉ cần chậm một chút thôi là sẽ bị cho cuốn xéo ngay.
Lục Tấn Uyên cũng biết anh đang giận cá chém thớt, vì sao chuyện Ôn Ninh âu sầu như này, thậm chí đến mức ảnh hưởng tới cả sức khỏe thì anh rõ hơn ai hết, nhưng mà anh có thể để cô thành ra như này?
Anh nhìn ngắm cô ngủ rồi nắm chặt lấy bàn tay cô: “Ôn Ninh à, em ghét ở với tôi như vậy sao?”
Có điều, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lục Tấn Uyên vẫn ngồi xuống đầu giường cô, nắm lấy tay cô, giờ bác sĩ cũng không dám tùy tiện kê đơn, chỉ có thể đắp khăn lạnh mong cho hạ nhiệt xuống.
Lục Tấn Uyên ngồi lại đó, đợi tới khi khăn trên trán cô nóng lên thì thay khăn, nhúng vào nước lạnh, vắt nước rồi đắp lại cho cô.
Ôn Ninh đang mê man nhưng vẫn cảm nhận được có người đang chăm sóc cho mình, mặc dù người ấy không thành thạo nhưng lại rất nhẹ nhàng, giống như sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô vậy.
Điều này làm Ôn Ninh nhớ về lúc còn ở với mẹ, ngày đó mẹ cùng Ôn Khải Mặc khởi nghiệp, điều kiện khó khăn nên mỗi lần cô sốt, mẹ đều dùng cách này giúp cô đỡ khó chịu.
“Mẹ ơi…” Ôn Ninh mở miệng nhẹ nhàng gọi, mặc dù cô không biết người đang chăm sóc mình là ai nhưng con người khi bệnh tật thường rất yếu đuối, cần người mà họ tin tưởng ở bên, nên họ chỉ gọi theo bản năng.
Lục Tấn Uyên dừng tay lại nghe tiếng gọi quyến luyến, đau thương của Ôn Ninh mà tim quặn thắt, Ôn Ninh yêu mẹ cô như nào, anh rất rõ.
Động tác của anh nhẹ nhàng hơn “Tại sao lại muốn rời khỏi tôi? Ở cạnh tôi đi, tôi sẽ giúp em tìm mẹ của mình, tôi sẽ không để em phải lo lắng nữa, tại sao em lại phải chọn một người đàn ông như vậy kia chứ?”
Ôn Ninh vẫn đang mơ màng, Lục Tấn Uyên mới nói ra hết những lời khó nói trong lòng, dù sao cô cũng không nghe được.
“Lẽ nào tôi đối xử với em chưa đủ tốt?”
Lục Tấn Uyên thật sự không can tâm, anh yêu cô hơn tất cả mọi thứ, thậm chí còn vì cô mà cãi lại gia đình mình, nhưng cô lại đối xử với anh như vậy, thật sự làm anh rất thất vọng.
Hạ An Bình là con của cha anh với tình nhân, là căn nguyên làm cho cha mẹ anh sống không hạnh phúc, dù cho như nào anh cũng không chấp nhận được Ôn Ninh cùng loại người này..
Điều này làm cho anh cảm thấy rất nhục nhã.
Ôn Ninh chau mày, cô đã nghe thấy những lời của Lục Tấn Uyên nhưng cô nghĩ là mình đang nằm mơ.
“Tôi không có… Tại sao không tin tôi..”
Trong cơn mơ, hình bóng của Lục Tấn Uyên xuất hiện, Ôn Ninh giải thích với anh, đứa con trong bụng cô là của anh, cô không hề có người đàn ông nào khác, tại sao lại không tin cô?
Lục Tấn Uyên nghe thấy những lời đó, cho rằng cô lại gặp ác mộng mơ thấy những lời vu oan mà người khác đổ lên cô, thế là anh nắm lấy tay cô, cô cũng nắm chặt tay anh như là người sắp chết đuối vớ được sợi dây cứu mạng.
Lục Tấn Uyên giữ như vậy rất lâu, nhưng rồi giờ anh cũng đã rất mệt, anh lên giường nằm cạnh Ôn Ninh, ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm của cô.
Ôn Ninh không biết cô đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi cô mở mắt ra thì trời đã tối, cô có chút ngỡ ngàng, đột nhiên thấy có người đang nằm cạnh mình, hơn nữa cô còn đang túm chặt áo của người đấy.
Cô lại làm gì rồi?
Ôn Ninh hoảng sợ, cô không túm lấy người nào ở biệt thự này chứ, thật sự rất đáng sợ.
Cô nghĩ xong lập tức bỏ tay đang túm áo ra, muốn gọi người này dậy.
Lục Tấn Uyên đã ngủ rất say, nhưng khi Ôn Ninh đập đập mấy cái thì cũng đã tỉnh, giọng ngái ngủ hỏi cô “Tỉnh rồi à, thấy trong người thế nào rồi?”
Vì mới tỉnh giấc nên lời của người đàn ông kia đều là bản năng, cộng với việc nhiều ngày chưa gặp Ôn Ninh nên có chút lo lắng.
Ôn Ninh kinh ngạc, sao cô lại không nghe ra đây là giọng của Lục Tấn Uyên cơ chứ?
Chỉ là, tại sao anh ta lại ở đây? Đã mấy ngày rồi anh ta có đến đây đâu?
Thêm nữa, lại còn dùng chất giọng ngọt ngào thế này, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ôn Ninh thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, “Tại sao anh lại ở đây?”
Lục Tấn Uyên cảm thấy buồn cười vì câu hỏi này của cô, “Đây là nhà tôi, em nói xem tại sao tôi lại ở đây?”
Chương
Ôn Ninh lại phải ở lại biệt thự thêm mấy ngày nữa, có điều, vẫn không thấy có tin tức gì, dù cho cô đã đi nghe ngóng, chỗ tiền ấy bị người ta lấy đi rồi nhưng vẫn không hề có ai đến tìm cô.
Vậy thì, cô hết cách thật rồi.
Khuôn mặt cô giờ đây trông càng thêm khổ não.
…
Mấy ngày tiếp theo, có thể vì tâm trạng bị ức chế, cũng có thể do ở đây ngột ngạt quá mà Ôn Ninh đổ bệnh.
Cô bị cảm, cộng thêm với việc không thể dùng thuốc khi mang thai đã khiến bệnh tình cô xấu đi nhanh chóng.
Lúc Tấn Uyên nghe điện thoại gọi tới, giọng của người nữ giúp việc run run, “Cậu chủ à, giờ cô Ôn đang bị cảm cúm, phát sốt rồi.”
Lục Tấn Uyên chau mày, giọng điệu lo lắng: “Từ lúc nào rồi?”
Vì mấy ngày trước không được vui mà anh ta đã lơ Ôn Ninh đi, không ngờ cô lại tự làm khổ mình như này.
“Hôm qua thì bị cảm cúm, còn giờ đang phát sốt lên ạ.”
Lúc đầu những người chăm sóc Ôn Ninh đều cho rằng đây chỉ là chuyện vặt, không dám làm phiền Lúc Tấn Uyên nên cũng chỉ cho cô uống thuốc như bình thường, nghĩ rằng cô sẽ khỏi nhanh thôi.
Nhưng họ không ngờ rằng tình trạng ngày càng xấu đi thế này, nên chỉ có thể gọi cho Lục Tấn Uyên tránh cho việc này ngày một xấu đi.
“Tại sao giờ mới nói?”
Lục Tấn Uyên vứt giấy tờ trên tay ra một bên, cầm lấy chìa khóa xe mà bước vội, dụi dụi trán, ánh mắt lạnh lùng, phóng nhanh tới chỗ của Ôn Ninh.
Anh bước vào phòng thì thấy Ôn Ninh đang nằm trên giường, khuôn mặt trước đây chỉ nhỏ bằng bàn tay, dạo gần đây lại càng gần hơn, chút thịt dư ra khi đang mang thai cũng biến đi mất, thoạt nhìn thì thấy vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Lục Tấn Uyên nhìn vào đôi mắt đang say ngủ của cô, có phải cô đang âm thầm chiến đấu với chính mình không?
“Thuốc đâu?” Lục Tấn Uyên rất bực mình “Bảo các người chăm sóc cô ấy thật tốt cơ mà, sao giờ lại thành thế này?”
Tất cả mọi người đều bị mắng cho một trận, không dám ho he một lời nào, chỉ có cô giúp việc luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Ôn Ninh lên tiếng “Cậu chủ à, đây..đây là tâm bệnh, Cô Ôn Ninh vì luôn có tâm trạng không tốt, mặc cho chúng tôi khuyên nhủ rất nhiều nhưng đều không được, nếu cứ tiếp tục như này sợ rằng cô sẽ không chịu được mất.”
Lục Tấn Uyên nghe xong thì càng thêm bực bội “Lẽ nào các người không tìm được cách để cho cô ấy vui sao? Ra ngoài, nếu sau này còn như vậy nữa thì cút hết đi cho tôi.”
Lục Tấn Uyên nói xong, tất cả mọi người đều chạy vội ra ngoài, họ sợ rằng chỉ cần chậm một chút thôi là sẽ bị cho cuốn xéo ngay.
Lục Tấn Uyên cũng biết anh đang giận cá chém thớt, vì sao chuyện Ôn Ninh âu sầu như này, thậm chí đến mức ảnh hưởng tới cả sức khỏe thì anh rõ hơn ai hết, nhưng mà anh có thể để cô thành ra như này?
Anh nhìn ngắm cô ngủ rồi nắm chặt lấy bàn tay cô: “Ôn Ninh à, em ghét ở với tôi như vậy sao?”
Có điều, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lục Tấn Uyên vẫn ngồi xuống đầu giường cô, nắm lấy tay cô, giờ bác sĩ cũng không dám tùy tiện kê đơn, chỉ có thể đắp khăn lạnh mong cho hạ nhiệt xuống.
Lục Tấn Uyên ngồi lại đó, đợi tới khi khăn trên trán cô nóng lên thì thay khăn, nhúng vào nước lạnh, vắt nước rồi đắp lại cho cô.
Ôn Ninh đang mê man nhưng vẫn cảm nhận được có người đang chăm sóc cho mình, mặc dù người ấy không thành thạo nhưng lại rất nhẹ nhàng, giống như sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô vậy.
Điều này làm Ôn Ninh nhớ về lúc còn ở với mẹ, ngày đó mẹ cùng Ôn Khải Mặc khởi nghiệp, điều kiện khó khăn nên mỗi lần cô sốt, mẹ đều dùng cách này giúp cô đỡ khó chịu.
“Mẹ ơi…” Ôn Ninh mở miệng nhẹ nhàng gọi, mặc dù cô không biết người đang chăm sóc mình là ai nhưng con người khi bệnh tật thường rất yếu đuối, cần người mà họ tin tưởng ở bên, nên họ chỉ gọi theo bản năng.
Lục Tấn Uyên dừng tay lại nghe tiếng gọi quyến luyến, đau thương của Ôn Ninh mà tim quặn thắt, Ôn Ninh yêu mẹ cô như nào, anh rất rõ.
Động tác của anh nhẹ nhàng hơn “Tại sao lại muốn rời khỏi tôi? Ở cạnh tôi đi, tôi sẽ giúp em tìm mẹ của mình, tôi sẽ không để em phải lo lắng nữa, tại sao em lại phải chọn một người đàn ông như vậy kia chứ?”
Ôn Ninh vẫn đang mơ màng, Lục Tấn Uyên mới nói ra hết những lời khó nói trong lòng, dù sao cô cũng không nghe được.
“Lẽ nào tôi đối xử với em chưa đủ tốt?”
Lục Tấn Uyên thật sự không can tâm, anh yêu cô hơn tất cả mọi thứ, thậm chí còn vì cô mà cãi lại gia đình mình, nhưng cô lại đối xử với anh như vậy, thật sự làm anh rất thất vọng.
Hạ An Bình là con của cha anh với tình nhân, là căn nguyên làm cho cha mẹ anh sống không hạnh phúc, dù cho như nào anh cũng không chấp nhận được Ôn Ninh cùng loại người này..
Điều này làm cho anh cảm thấy rất nhục nhã.
Ôn Ninh chau mày, cô đã nghe thấy những lời của Lục Tấn Uyên nhưng cô nghĩ là mình đang nằm mơ.
“Tôi không có… Tại sao không tin tôi..”
Trong cơn mơ, hình bóng của Lục Tấn Uyên xuất hiện, Ôn Ninh giải thích với anh, đứa con trong bụng cô là của anh, cô không hề có người đàn ông nào khác, tại sao lại không tin cô?
Lục Tấn Uyên nghe thấy những lời đó, cho rằng cô lại gặp ác mộng mơ thấy những lời vu oan mà người khác đổ lên cô, thế là anh nắm lấy tay cô, cô cũng nắm chặt tay anh như là người sắp chết đuối vớ được sợi dây cứu mạng.
Lục Tấn Uyên giữ như vậy rất lâu, nhưng rồi giờ anh cũng đã rất mệt, anh lên giường nằm cạnh Ôn Ninh, ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm của cô.
Ôn Ninh không biết cô đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi cô mở mắt ra thì trời đã tối, cô có chút ngỡ ngàng, đột nhiên thấy có người đang nằm cạnh mình, hơn nữa cô còn đang túm chặt áo của người đấy.
Cô lại làm gì rồi?
Ôn Ninh hoảng sợ, cô không túm lấy người nào ở biệt thự này chứ, thật sự rất đáng sợ.
Cô nghĩ xong lập tức bỏ tay đang túm áo ra, muốn gọi người này dậy.
Lục Tấn Uyên đã ngủ rất say, nhưng khi Ôn Ninh đập đập mấy cái thì cũng đã tỉnh, giọng ngái ngủ hỏi cô “Tỉnh rồi à, thấy trong người thế nào rồi?”
Vì mới tỉnh giấc nên lời của người đàn ông kia đều là bản năng, cộng với việc nhiều ngày chưa gặp Ôn Ninh nên có chút lo lắng.
Ôn Ninh kinh ngạc, sao cô lại không nghe ra đây là giọng của Lục Tấn Uyên cơ chứ?
Chỉ là, tại sao anh ta lại ở đây? Đã mấy ngày rồi anh ta có đến đây đâu?
Thêm nữa, lại còn dùng chất giọng ngọt ngào thế này, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ôn Ninh thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, “Tại sao anh lại ở đây?”
Lục Tấn Uyên cảm thấy buồn cười vì câu hỏi này của cô, “Đây là nhà tôi, em nói xem tại sao tôi lại ở đây?”