Lục Tân Uyên kéo Ôn Ninh đứng dậy, nhưng cô vẫn ôm ngực thở dốc, trên trán đã từng lớp mồ hôi lạnh.
Xui xẻo một chút, cô có thể bị ngã đẩy xuống đất và mất đi đứa con …
“Không sao chứ?” Lục Tấn Uyên nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Ninh, đưa tay ra muốn lau mồ hôi lạnh trên mặt cô, nhưng vẫn là cố kiềm chế.
Ngay lập tức, người đàn ông gọi tài xế ra ngoài và yêu cầu anh ta đưa Ôn Ninh trở lại xe để nghỉ ngơi, và nhìn Catherine một cách lạnh lùng.
“Tôi… tôi không cố ý!” Catherine bị ánh mắt đáng sợ như vậy làm cho sợ hãi, cô ta cảm thấy Lục Tấn Uyên muốn giết cô ta bằng ánh mắt đó.
Cả người nhất thời rùng mình: “Vừa rồi tôi đi ngang qua không thấy cô ây.”
Catherine run rẩy nói, còn đâu sự kiêu ngạo như vừa rồi.
Lục Tấn Uyên chỉ liếc mắt nhìn cô ta, anh không có thói quen đánh phụ nữ, nhưng hành vi ngu xuẩn của người phụ nữ này chỉ khiến nắm đấm của anh hơi ngứa ngáy, suýt chút nữa anh không chịu nổi rồi.
“Tôi sẽ cân nhắc thật kỹ lưỡng về việc hợp tác với gia đình quý tộc của cô. Có một đứa con gái đối với phụ nữ có thai lại không biết phép lịch sự như vậy, tôi nghi ngờ sự giáo dục gia đình quý tộc này và nhân phẩm của gia đình cô.”
Sau khi Lục Tấn Uyên nói xong, anh liền rời đi bất kể Catherine còn muốn nói gì nữa.
“Không, không thể…”
Catherine nghe vậy nhanh chóng bước tới muốn nắm tay Lục Tấn Uyên, lần này cô ta tiếp cận Lục Tấn Uyên chủ yếu là để tăng cường hợp tác giữa hai nhà.
Bây giờ gia đình cô ta tuy là quý tộc nhưng cũng đã khuynh gia bại sản, nghèo túng, chỉ là nhìn thì có danh phận cao quý nhưng cũng là miệng ăn núi lở mà thôi, nếu tài sản nhỏ nhoi duy nhất cũng bị Lục Tấn Uyên ngăn chặn, tiền tài của dòng họ sẽ bị tổn thương nặng nề, chắc chắn cô ta sẽ không thể sống một cuộc sống xa hoa được nữa.
Lục Tấn Uyên hất tay cô ta ra, kinh tởm nhìn cô ta: “Vì cô thích khoe túi hàng hiệu nên tôi rất tò mò, sau khi gia đình xuống dốc thì cô có thể khoe ra cái gì nữa nào?”
Lục Tấn Uyên nói xong rồi bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Catherine nhìn bóng lưng của anh, đầu tiên lớn tiếng cầu xin, thấy không có tác dụng gì, cô ta biến thành nguyền rủa anh đến không còn hình tượng gì cả, nhưng cho dù cô ta có làm gì đi chăng nữa, Lục Tấn Uyên cũng không thèm nhìn lại cô ta.
Lục Tấn Uyên mở cửa xe, nhìn thấy Ôn Ninh ngồi ở ghế sau xe đã không còn nét rạng rỡ, vui vẻ nữa, trên tay vẫn cầm chiếc bình giữ nhiệt, giống như đang cầm một bảo bối quý hiếm nào đó.
Trái tim của người đàn ông nhất thời mềm nhũn, lúc đầu có vài phần tức giận thể hiện ra ngoài, giờ cũng biến mất không còn chút gì, không khỏi nhẹ giọng nói: “Tại sao em lại ở chỗ này? Vừa rồi có sợ hãi không?”
Ôn Ninh không có ngẩng đầu, duy trì tư thế tự bảo vệ mình như đà điểu, nghe được lời nói Lục Tấn Uyên, chỉ là khẽ lắc đầu.
Thấy cô không lên tiếng, Lục Tấn Uyên nhíu mày, chẳng lẽ còn bị hoảng sợ sao? Đúng vậy, một người phụ nữ đang mang thai suýt bị người ta đụng ngã xuống đất, thì sợ hãi và hoảng hốt là chuyện bình thường.
“Anh đã dạy cô ta một bài học rồi, em không cần phải lo lắng cô ta tới quấy rầy em nữa.”
Vẻ mặt của Ôn Ninh thay đổi khi nghe thấy lời này, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lục Tấn Uyên, anh có một đôi mắt đen và sâu, đôi mắt của anh tràn đầy sự quan tâm đến cô, nhưng cô lại cảm thấy càng thêm mù mịt, mông lung.
“Anh ở đây, tại sao không nói cho em biết?” Giọng Ôn Ninh buồn buồn, có chút tức giận, lại hình như có chút hờn dỗi.
Cô thực sự quan tâm đến chuyện này, Lục Tấn Uyên đến nhưng không chịu nói cho cô biết, hơn nữa còn không muốn để ý đến cô?