Chương
Lục Tấn Uyên ở đó nhìn rất lâu sau đó mới đi tới chiếc giường khác. Dẫu sao cũng là phòng Tổng thống, thứ không thiếu nhất chính là giường.
Chỉ là anh nằm trên giường, quay qua quay lại thế nào cũng khó đi vào giấc ngủ. Rõ ràng cơ thể đã vô cùng mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ một chút nào.
Nghe thấy tiếng thở đều của Ôn Ninh, mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô như lưu lại nơi chóp mũi, Lục Tấn Uyên ngồi dậy nhìn người phụ nữ đang ngủ ngon kia trong lòng cảm thấy hơi tức giận.
Đều tại vì cô ở đây anh mới mất ngủ như thế, kết quả người phụ nữ này lại ngủ rất ngon.
Nghĩ ngợi một chút, anh quả thực không thể kháng cự lại sự mệt mỏi trên cơ thể, đánh liều nằm xuống giường của Ôn Ninh. Cũng may chiếc giường này đủ lớn, cho dù có nhiều hơn một người nữa cũng sẽ không chen lấn đụng đến Ôn Ninh.
Lục Tấn Uyên nằm trên giường nghe tiếng thở đều của cô, rồi mới từ từ cũng cảm thấy buồn ngủ.
Chỉ là trong lòng không nhịn được cười khổ.
Hóa ra người phụ nữ này đã ảnh hưởng đến anh tới mức độ này, rời xa cô thôi, mà anh lại không thể nào ngủ được.
Nghĩ đến đó, sự mệt mỏi của cơ thể dần dần dâng lên, Lục Tấn Uyên cũng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm Ôn Ninh cảm thấy hơi lạnh liền chạm vào nơi ấm áp bên cạnh, thân nhiệt của Lục Tấn Uyên cao hơn cô một chút, cô an tâm nép vào trong vòng tay rộng rãi và ấm áp của anh, mùi hương quen thuộc khiến cô ngủ càng thêm sâu.
Một đêm ngủ say.
Ánh nắng ban mai tràn vào đánh thức Ôn Ninh từ từ tỉnh dậy, ngay lập tức cô ngẩn người ra, sau đó mới ý thức được bản thân đang ở Cô nhanh chóng nhận ra mình đang ngủ trong vòng tay của một người, hơn nữa còn bị ôm rất chặt, giống như đang ôm gối, không hề có sự giãy dụa dư thừa nào.
Khẽ ngẩng đầu lên, Ôn Ninh nhìn gương mặt của Lục Tấn Uyên, cho dù ở góc độ kỳ lạ như vậy anh vẫn hoàn mỹ như thế, độ cong của cằm không chút khuyết điểm, tinh tế nhưng không mất đi vẻ nam tính.
Trên cằm có nhú râu nhưng không hề luộm thuộm mà lại gợi lên sự lịch lãm và gợi cảm của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Ninh nheo mắt nhìn anh, không thể không nói tận mắt nhìn thấy bức tranh đẹp đẽ như vậy cũng đã khiến lòng người cảm thấy thật vui vẻ.
Cô thậm chí không nhịn được mà nghĩ, nếu như trong thời kỳ mang thai mà ngày ngày đều đối mặt với gương mặt của Lục Tấn Uyên, e là bảo bối sẽ càng xinh đẹp, dù sao người ta cũng đã nói, khi mang thai càng nhìn người đẹp con sẽ càng xinh đẹp hơn. Ôn Ninh nghĩ ngợi lung tung, cô cũng không muốn gọi Lục Tấn Uyên ở bên cạnh tỉnh dậy, đã lâu chưa từng trải qua sự yên tĩnh và ấm áp như vậy, vì thể lúc này cô đang vô cùng trân trọng.
Cô nghĩ Lục Tấn Uyên chắc đang phải chịu áp lực rất lớn nên mới mất bình tĩnh, muốn xa cách như thế.
Một người đàn ông sau khi thấy cô ngủ còn đặc biệt nhích qua, khống chế dục vọng dâng trào ôm cô ngủ trong vòng tay, cô không tin trong lòng anh không có mình.
Nghĩ vậy Ôn Ninh cảm thấy kiên định hơn nhiều.
Lục Tấn Uyên bây giờ vừa bận vừa mệt, cô nên quan tâm anh nhiều hơn chứ không phải cứ nghi ngờ liên tục như vậy.
Nằm như vậy một lúc, đồng hồ báo thức của Lục Tấn Uyên vang lên.
Lần này anh tới, thời gian đã bị sắp xếp kín mít, vì thế trời vừa sáng đã phải đi họp,
Ôn Ninh có chút khó chịu, chiếc đồng hồ báo thức này kêu thật không đúng lúc, cô cảm thấy Lục Tấn Uyên có lẽ sẽ khỏe hơn nếu như nằm thêm một lúc nữa.
Chỉ là cô vẫn chưa kịp tắt báo thức đi, Lục Tấn Uyên đã tỉnh dậy, nhìn thấy Ôn Ninh xuất hiện trước mặt, do dự một lúc sau đó tự nhiên ôm lấy eo cô: “Chào buổi sáng.”