Chương
Mộ Yên Nhiên lúc đầu tâm trạng rất tốt, nhưng đã bị dập tắt bởi thái độ lạnh lùng, thờ ơ của anh.
Cứ nghĩ sau khi Lục Tấn Uyên chia tay với người phụ nữ kia, anh ấy sẽ cùng mình chung sống hòa thuận, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…
“Tấn Uyên, anh như vậy là thái độ gì?” Ông cụ Lục đang ở cách đó không xa nhìn thấy nét mặt Mộ Yên Nhiên có chút không bình thường, liền đi tới, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Lục Tấn Uyên.
Thằng bé xấu xa này, nhìn lễ đính hôn của mình mà biểu cảm lạnh lùng như vậy, thật không thể chấp nhận được mà.
“Yên Nhiên, cháu sang bên kia một lát, để ông dạy bảo nó vài câu.”
Mộ Yên Nhiên nghe vậy liền ngoan ngoãn vâng lời, ông cụ Lục liền cầm điện thoại đi đến một góc không ai để ý, ” Công việc của cháu ở nước ngoài sắp xong rồi chứ? Nên về sớm một chút, cháu có thể không cần tham gia sắp xếp mọi chuyện trước ngày lễ, nhưng hôm đó thì cháu không thể vắng mặt.”
Lục Tấn Uyên xoa xoa lông mày, “Cháu ở bên này còn nhiều việc phải giải quyết.”
Hiện giờ chuyện của Ôn Ninh vẫn chưa giải quyết xong, anh làm sao có thể bỏ mặc mà rời đi.
“Đừng ở bên đó tìm lí do bao biện nữa, cháu đang nghĩ gì chẳng nhẽ ông không biết sao?”
Ông cụ Lục có chút bực mình chống nạng gõ xuống sàn nhà, “Nhanh chóng chấm dứt với người phụ nữa đó đi, nếu không, hậu quả sau này cháu hiểu rồi đấy…”
Nói xong ông cụ Lục liền cúp máy.
Lục Tấn Uyên nén uất ức vào trong lòng, dù sao cũng không nên cãi lại lời ông nội, đành bực tức ném điện thoại sang một bên.
Ông cụ Lục ngồi xuống thở dài, không ngờ vì Lục Tấn Uyên ông lại phải dùng đến thứ này.
Ký ức phủ đầy bụi bặm bị mở ra, còn nhớ những hình ảnh hồi đó ở nước ngoài, nhưng cũng nhờ có người đó mới giúp cho Lục Tấn Uyên tỉnh ngộ.
“Đúng là cái thứ luôn để mọi người phải lo lắng.” Ông cụ Lục lắc nhẹ đầu, không muốn nhớ lại quá khứ.
Lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến, ông cụ Lục nghe được nội dung, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó chịu.
Ôn Ninh nói với Bạch Linh Ngọc một tin tốt rằng bà ấy không cần phải xuất viện nữa.
Bạch Ngọc Linh nghe xong, trong lòng có chút nghi ngờ, bà nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng nhìn thấy con gái vui vẻ vì chuyện này, và cũng không đau khổ về mối tình tan vỡ, bà cũng không muốn con gái mất vui.
“Vậy tốt quá rồi, con yên tâm, sau khi khỏi bệnh mẹ chắc chắn sẽ nghĩ cách trả lại số tiền đó càng sớm càng tốt.”
Bạch Linh Ngọc nói: “Số tiền của Lục Tấn Uyên cũng phải nhanh chóng trả lại,mẹ không cần tiền của loại người như vậy, chúng ta không mắc nợ cậu ta.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì điện thoại của Ôn Ninh reo, là một dòng tin đến từ Lục Tấn Uyên.
“Hôm nay tám giờ, có chuyện cần nói với em.”
Sắc mặt Ôn Ninh tối sầm, có chuyện?
Anh ta thì còn có chuyện gì để nói sao?
Chẳng lẽ là nghĩ kĩ rồi, không muốn lãng phí quá nhiều tiền của bản thân, nên mới đến tìm cô? Hay là muốn ký kết thỏa thuận gì đó để che miệng cô về mối quan hệ bí mật giữa hai người.
Ôn Ninh cười lạnh, nằm chặt điện thoại.
“Được.”
Sau đả kích lần trước, Ôn Ninh cảm thấy cả người mình tê dại, nếu đã vậy thì thà rằng cắt đứt hoàn toàn một lần, sau này cũng không có liên quan gì.
Lục Tấn Uyên thấy cô trả lời ngắn gọn, có chút sững sờ.
Rõ ràng hôm nay mới gặp cô, nhưng trong lòng anh luôn có cảm giác nhớ nhung, chỉ là cứ nghĩ đến những lời định nói hôm nay, Lục Tấn Uyên có chút ý định muốn trốn tránh.
Tám giờ tối, Lục Tấn Uyên đúng giờ đến nơi ở của Ôn Ninh.
Ôn Ninh ngồi trong phòng khách chờ anh, người đàn ông bước vào nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế sô pha, gương mặt không chút biểu cảm.
Lần này trên gương mặt Ôn Ninh không còn nụ cười ấm áp, thậm chí không nhìn anh lấy một lần, thấy có người đến, cô chỉ lạnh giọng mở lời : “Anh đến rồi, có chuyện gì, nói đi.”
Lục Tấn Uyên trong lòng có chút buồn bực, nhưng vẫn đi tới, “Anh nói chuyện em về sau này.”
Ôn Ninh mỉm cười, “Là muốn tôi ký thỏa thuận bí mật, hay là muốn tôi kiếp sau cũng phải biến mất trước mặt anh? Được, cái gì tôi cũng đồng ý.”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, nhưng ẩn giấu đôi chút run rẩy khó mà phát hiện ra được, Lục Tấn Uyên nghe thấy cô nói vậy, liền nắm chặt bàn tay, nhìn người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn ở đối diện.
“Em muốn biến mất trước mặt anh đến như vậy à ?”
“Chẳng phải anh muốn như vậy sao?” Ôn Ninh bỏ gối trên tay xuống, nhìn qua Lục Tấn Uyên.
Chuyện mà ngày hôm đó cô nhìn thấy ở trong khách sạn, cả đời này cô cũng không thể nào quên được, dù sao cũng đã đi đến bước này rồi, giữa họ còn gì cần thiết để tiếp tục gặp mặt nữa?
“Tôi chỉ thay anh nói ra mà thôi, yên tâm, tôi sau này… sẽ biến mất hoàn toàn, tuyệt đối sẽ không mang đến bất kì phiền phức nào cho anh Lục nữa.”
Em không còn ở trước mặt anh đó mới chính là phiền phức lớn nhất, chỉ là những lời này Lục Tấn Uyên không có cách nào để nói ra.
Anh kìm nén cơn tức giận ở trong lòng, “Vậy rồi sao? Em muốn đưa mẹ em đi đâu? Em có nơi nào để ở không? Em có việc làm không? Có thể tự nuôi mình, cùng với việc chi trả viện phí cho mẹ em không?”
Người phụ nữ này vô cùng bướng bỉnh, chẳng lẽ lại muốn ra ngoài đường ngủ sao, tại sao không biết nhẫn nhịn một chút để cuộc sống nhẹ nhàng hơn.
Ôn Ninh tự nhiên cảm thấy, có lẽ ngay từ đầu Lục Tấn Uyên đã xem cô như vậy rồi.
Anh không hề nói sai, cô cái gì cũng không có, ở nơi đất khách quê người này không có bạn bè, không có công việc lại càng không có tiền.
Vì vậy cô chỉ có thể bị anh điều khiển giống như một món đồ chơi, khi vui anh có thể tốt với cô một chút, ngọt ngào ôm cô vào lòng , khi anh không vui thì cô lại bị giẫm đạp.
Đến cuối cùng, tất cả đều là tự cô tìm đến, là cô quá vô dụng nên mới bị Lục Tấn Uyên mang ra đùa cợt, vậy mà cứ nghĩ bản thân đã tìm được tình yêu .
Cô thật sự rất ngốc.
“Tôi không thể nhưng… không có nghĩa là sau này cũng vậy.”
Ôn Ninh nắm chặt tay: “Tôi không thể mãi là món đồ chơi để anh vui thì ôm ấp, không vui thì bỏ đi, tôi muốn tự đi trên con đường của mình, cho dù tốt hay xấu, cũng đều là một mình tôi gánh chịu”
Ôn Ninh nói từng câu từng chữ, là phản bác Lục Tấn Uyên, nhưng lại giống như đang cổ vũ chính mình.
Lục Tấn Uyên tức giận đến mức muốn cạo đầu Ôn Ninh xem bên trong là cái gì, anh cầm trong tay giấy chuyển nhượng cổ phần, “Vậy còn cái này, em cũng không cần nữa sao?”
Ôn Ninh nhìn sang, Lục Tấn Uyên đẩy đến trước mặt cô, trên đó là giấy tờ nhà đất của căn biệt thự nơi gia đình họ Ôn cô đã ở mười mấy năm qua, còn có giấy chuyển nhượng cổ phần của công ty nhà họ Ôn.
Đây là cái gì, đưa cho cô phí chia tay sao?
“Nếu như anh nói, muốn cầm được giấy này, thì em không được phép rời khỏi đây thì sao?”