Chương
Ôn Ninh bị người ta bịt miệng kéo từ trên lầu xuống, dọc đường đi cô đều không ngừng vùng vẫy, cố gắng vặn vẹo thân thể, thế nhưng không hề có chút tác dụng nào.
Những người này đều là người được huấn luyện, muốn đối phó một người phụ nữ tay trói gà không chặt thì quá đơn giản.
Ôn Ninh thấy thực sự không tránh thoát được, thì liền yên tĩnh lại, cô cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, bây giờ cô không thể hoảng loạn, nếu như mất bình tĩnh thì càng không có cơ hội chạy trốn.
Thấy cô cuối cùng cũng xem như đã tạm ngừng lại, một đám người cũng yên tâm hơn, dù sao người phụ nữ này lớn bụng, mà ông chủ lại dặn dò không được động chạm tới đứa bé trong bụng cô, muốn kiểm soát được điểm này vẫn rất khó.
“Cô Ôn, cô bình tĩnh lại là được rồi, chúng tôi cũng không phải muốn làm khó dễ cô, cô ngoan ngoan đi theo chúng tôi thì sẽ không bị thương.”
Sẽ không bị thương?
Ôn Ninh nghe xong chỉ muốn cười, kẻ ngu mới tin chuyện hoang đường của họ, nhìn thấy những người này rất cẩn thận với bụng cô thì biết người đó chính là để ý tới đứa con.
Nhà họ Lục làm sao biết…
Suy nghĩ của Ôn Ninh rối tung lên, cô nhắm mắt lại, cũng không muốn nhìn thấy những người này, chỉ là đang nhanh chóng động não, nghĩ cách làm thế nào trốn thoát.
Nếu cô chưa mang thai, có lẽ cô còn có thể chiến đấu và nhảy ra khỏi chiếc xe này để xem mình có được cứu hay không, nhưng bây giờ, cô không thể liều lĩnh, bây giờ nếu làm như vậy thì sẽ một xác hai mạng.
Trước mặt cô dường như cũng chỉ có đường cùng.
Ôn Ninh cắn chặt môi, chưa từng có một khoảnh khắc mà trái tim tràn ngập sự hận thù với người nhà họ Lục như vậy.
Trong khi trái tim cô đang dời sông lấp biển, xe cuối cùng cũng xem như dừng lại, đứng ở cửa biệt thự của một vùng ngoại ô, Ôn Ninh bị kéo tới, lúc này cô cũng phối hợp, nếu bị dẫn tới địa bàn của người ta, giãy dụa vô ích nữa cũng không cần thiết, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Cửa bị mở ra, Ôn Ninh đợi rất lâu trong bóng đêm, đột nhìn thấy ánh sáng rực rỡ như vậy, vẫn chưa thích ứng lắm, đợi khi cô rốt cuộc nhìn rõ ràng người trước mặt thì lại không có phản ứng gì quá lớn.
Không khác mấy phần suy đoán của cô, ngồi ở trước mặt cô là Diệp Uyển Tĩnh.
Hình thành sự chênh lệch rõ ràng với Ôn Ninh chật vật, Diệp Uyển Tĩnh ăn mặc quần áo đắt tiền chỉnh trang, trên mặt thêm chí còn có gương mặt tinh xảo, trong tay cầm một bộ trà cụ uống trà nghệ thuật, đang chậm rãi uống trà.
Toàn bộ hình ảnh này xem ra yên tĩnh an lành như vậy, không hề giống một kẻ chủ mưu bắt cóc chút nào, tựa như quý phu nhân sắp đi tham gia hội trà đàm đạo gì đó.
Loại xa rời quần chúng này khiến trong lòng Ôn Ninh rất không vui, đây chính là nhà họ Lục, khi cô vô cùng sợ hãi và bị đe dọa thì vẫn giả vờ như thể không thấy, chỉ hưởng thụ cuộc sống thanh nhã của mình, đây là ngạo mạn cỡ nào.
“Bà Lục nhờ người đưa tôi tới đây, có lẽ không phải để tôi đến xem bà nghịch trà đạo chứ?”
Ôn Ninh nói chuyện, không hề khách khí chút nào, Diệp Uyển Tĩnh không thích cô, cho dù cô lấy lòng như thế nào cũng vô dụng.
“Hừ, cô vẫn khiến người ta chán ghét như thế, thô tục không tả nổi.”
Diệp Uyển Tĩnh nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt nhìn sang kèm theo ba phần khinh bỉ, bảy phần mất hứng.
Không đủ tư cách chính là không đủ tư cách, loại phụ nữ Ôn Ninh này, đời này cũng chỉ có thể là người thấp kém…
Chỉ là..
Ánh mắt Diệp Uyển Tĩnh rơi vào bụng Ôn Ninh, nhìn vị trí nhô lên cao vút kia, tâm tình bà ta tự dưng trở nên phức tạp.
Lục Tấn Uyên vẫn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa tỉnh lại cũng không biểu hiện nhiệt tình bao nhiêu với phụ nữ, nói đúng là không vội ôm cháu trai là không được, nhưng Diệp Uyển Tĩnh không ngờ cháu trai đầu tiên của bà ta vậy mà là người phụ nữ bà ta ghét nhất này sinh ra?
Nếu nhà học Lục bị cô ta nắm giữ, nắm được nhược điểm uy hiếp của Lục Tấn Uyên, muốn dựa vào đứa con giở công phu sư tử ngoạm vậy thì sẽ lớn chuyện.
“Tôi tìm cô tới là muốn nói về chuyện đứa con trong bụng cô, thả cô ta ra đi, tôi nghĩ cô ta như vậy cũng không chạy thoát được.” Diệp Uyển Tĩnh lạnh nhạt nói, không mảy may quan tâm Ôn Ninh khi nghe được lời này của bà ta thì trong nháy mắt sắc mặt chìm xuống.
Cô biết Diệp Uyển Tĩnh khẳng định là có suy nghĩ không mấy thiện cảm với đứa con, nhưng cô không nghĩ tới bà ta vậy mà vô liêm sỉ như vậy, thậm chí không thèm che giấu trước mặt nhiều người như thế?
Hay là nói… Bà ta cảm thấy nắm chắc phần thắng, vốn không cần che giấu trước mặt mình?
Ôn Ninh nắm chặt nắm đấm, bởi vì dùng sức quá mức, móng tay thậm chí còn tạo ra một số vết sâu trên da của lòng bàn tay, nhưng Ôn Ninh dường như không hề phát hiện ra, nhìn chằm chằm Diệp Uyển Tĩnh trước mặt, như một con thú bị vây khốn.
Một đám người nghe thấy Diệp Uyển Tĩnh nói vậy liền lùi ra, Ôn Ninh xém chút mềm nhũn, nhưng mà cô gắng gượng bản thân không để lộ ra chút yếu thế nào, đối diện với người phụ nữ này, cô không muốn trở nên khó coi chút nào.
“Ngồi đi.” Diệp Uyển Tĩnh chỉ sô pha: “Cô đừng quá đa nghi, tôi không phải để cô ngồi, là vì đứa con trong bụng cô.”
Ôn Ninh cắn răng, nhưng vẫn đi qua ngồi xuống, cô bị giật mình một trận, lại cuộn mình trong buồng xe chật hẹp rất lâu, bây giờ có thể đứng vững cũng khó khăn.
“Bà rốt cuộc muốn làm gì?” Ôn Ninh nhìn thẳng gương mặt của Diệp Uyển Tĩnh, mạnh mẽ tỉnh táo, đứng song song với bà ta.
“Đương nhiên… Là phải xử lý đứa con trong bụng cô nhỉ?”
Diệp Uyển Tĩnh nở nụ cười quỷ dị, Ôn Ninh nhất thời sợ hãi che bụng lại.
Xử lý?
Là ý gì?
Lẽ nào muốn giết con cô?
Ôn Ninh cũng không kịp nhớ nhiều thứ, hét lớn với Diệp Uyển Tĩnh.
Cô rõ ràng đã vứt bỏ phần thỏa thuận cá nhân, không ai có thể biết được thân phận của đứa bé.
“Người ta nói vậy thì bà tin vậy sao?” Diệp Uyển Tĩnh cười lạnh, bà ta phải nói rằng phản ứng của Ôn Ninh vẫn rất nhanh, chẳng qua việc đã đến nước này, cô ta vẫn muốn lừa gạt bà thì thực sự quá ngây thơ.
“Bây giờ cô chỉ có một lựa chọn, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi nơi này, đi đến một hòn đảo biệt lập, cô sinh con ra ở đó, tôi đem nó mang đi, sau đó đứa con sẽ được nhà họ Lục nuôi lớn, không có chút quan hệ nào với cô.”
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?” Ôn Ninh thấy đã không gạt được Diệp Uyển Tĩnh, đỏ mắt nhìn sang, tựa như thú mẹ mất đi đứa con, bây giờ cô hận không thể đồng quy vu tận với người phụ nữ trước mặt.
“Bà cũng là một người mẹ, bà cũng biết đứa con có ý nghĩa thế nào với người mẹ, nhưng bà còn muốn chia cắt mẹ con chúng tôi, chẳng lẽ bà không cảm thấy lương tâm căn rứt sao?”
Tâm tình của Ôn Ninh đã sắp tan vỡ, trong đầu hiện ra từng chuyện một với đứa con.
Từ Ï ngoài ý muốn không cần đứa bé này lúc đầu, tâm tình của cô thay đổi từng chút một, sau đó, trải qua nhiều thử thách sống chết như vậy, cô làm sao có thể từ bỏ?