Chương
“Đã tìm thấy manh mối của cô Ôn, nhưng mà…”
An Minh gửi tin nhắn đến, nhưng anh ta cũng không nói rõ ràng.
Sắc mặt Mộ Yên Nhiên hơi thay đổi, vừa thấy tên Ôn Ninh là cô đã muốn đập nát điện thoại rồi.
Thì sao, liên quan gì đến cô?
Người phụ nữ kia đeo bám cuộc sống của cô dai dẳng quá, nhưng mà… Mất tích là sao? Tâm trạng của Lục Tấn Uyên không ổn là do cô ta mất tích à?
Mộ Yên Nhiên nổi cơn ghen. Đúng là Lục Tấn Uyên chưa thật sự từ bỏ cô ta. Có khi là do cô ta tự dựng lên chuyện mất tích để phá lễ đính hôn của bọn họ không chừng.
Sau khi ngẫm nghĩ, Mộ Yên Nhiên nhắn lại: “Từ nay về sau, chuyện này không cần anh lo, tôi sẽ tự xử lý.”
Vừa gửi xong tin nhắn là Mộ Yên Nhiên lập tức xóa luôn, không để người khác phát hiện ra.
An Minh thật sự là đã đấu tranh một lúc lâu mới quyết định báo cáo. Sau khi báo cáo, chuyện đính hôn của Lục Tấn Uyên có thể sẽ bị ảnh hưởng, tương lai của anh ta cũng thế.
Nhưng cuối cùng thì anh ta cũng không thể mặc kệ Ôn Ninh.
Nhìn thấy tin nhắn của Lục Tấn Uyên, An Minh nghĩ có lẽ anh ta đã biết chuyện rồi nên cũng không làm gì thêm. Dù sao thì, chuyện bắt cóc Ôn Ninh cũng là do người nhà họ Lục làm. Đây là chuyện nhà người ta, anh cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Sau khi Mộ Yên Nhiên làm xong thì giả bộ như không có gì xảy ra, đi xuống lầu. Lục Tấn Uyên đã ngồi sẵn ở bàn ăn, thấy cô xuống trễ, hỏi: “Sao em lề mề vậy?”.
Mộ Yên Nhiên chột dạ, không biết An Minh có báo cáo lại chuyện này không. Nhưng mà, chỉ cần có thể kéo dài đến sau lễ đính hôn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Chỉ cần quan hệ giữa cô và Lục Tấn Uyên trở thành chính thức, cô sẽ có cách giữ chân người đàn ông này.
“Không có gì, trang điểm chút thôi”.
Mộ Yên Nhiên mỉm cười, duyên dáng bước tới bàn ăn, không có biểu hiện gì khác thường.
Lục Tấn Uyên liếc nhìn cô, cảm thấy người phụ nữ này cứ là lạ. Nhưng anh ta cũng không có hứng thú gì với cô nên đã nhìn sang chỗ khác.
Ôn Ninh đứng trên bãi biển, nhìn về phía chân trời, nhưng trong ánh mắt lại rất mông lung.
Đây là hòn đảo nhỏ mà nhà họ Lục đã mua để phát triển thành khu nghỉ dưỡng. Bàn về phong cảnh thì thật sự là không thua kém bất kỳ nơi nào khác. Cô ngước nhìn bầu trời trong vắt, nước biển xanh thẳm nhưng lại không có tâm trạng để thưởng thức. Trong lòng cô vô cùng trống rồng, nhìn sóng cuộn đằng xa, bàn tay đang đặt trên bụng có hơi siết lại.
Các đốt ngón tay cũng vì thế mà trở nên trắng bệch, nhưng Ôn Ninh không để ý.
Cô đã ở đây được ba ngày.
Chỗ này quá hoang vu, cô không thấy ai khác ngoại trừ người nhà họ Lục, cũng chẳng có gì khác ngoại trừ biển cả mênh mông.
Cảm giác như cả thế giới này đều là kẻ thù của cô. Chỉ có một mình cô, một mình cô chờ đợi một tia hy vọng le lói trong nỗi cô độc.
Cô sắp chịu không nổi nữa rồi.
Ánh mắt Ôn Ninh càng lúc càng ảm đạm. Cô đã cố gắng cầu cứu những người phụ nữ canh chừng cô, để họ hiểu những khó khăn của người làm mẹ, mong họ mềm lòng. Nhưng mà bọn họ chẳng thèm để tâm chứ đừng nói là giúp đỡ.
“Cô Ôn, chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi. Nếu xảy ra sai sót, chúng tôi cũng không được yên. Tốt nhất là cô nên gạt mấy cái suy nghĩ dư thừa ra khỏi đầu đi”.
Nghĩ đến câu trả lời mà bọn họ dành cho mình, Ôn Ninh càng thêm tuyệt vọng. Cô thậm chí còn nhớ lại những ngày bị Lục Tấn Uyên giam lỏng.
Đầu tiên là Lục Tấn Uyên, tiếp theo là mẹ của anh ta. Người nhà họ Lục hoàn toàn không hề tôn trọng người khác.
Cô đã tạo nghiệp gì mà phải dính dáng đến bọn người xấu xa này. “Cô Ôn, cảm xúc của cô hình như không được ổn định lắm, hay là cô về phòng nghỉ ngơi đi”.
Giọng nói bình tĩnh, không chút xao động của bác sĩ vang lên.
Ôn Ninh không nói gì. Tuy rằng cô biết những người này chỉ trung thành làm theo mệnh lệnh nhưng vẫn không nhịn được, đổ hết bực tức lên đầu bọn họ.
Nếu không phải tại bọn họ thì cô đâu có bị giam ở đây như một con vật.
Cho nên, hiện tại cô không thèm nói chữ nào với họ, coi như là phản kháng một cách bị động.
“Cô Ôn, cho dù cô không nói tiếng nào thì chúng tôi cũng không mềm lòng. Nhưng nếu cô cứ ngồi trước gió như thế này, cô sẽ bị cảm lạnh.”
Một người bảo vệ cầm áo khoác đi tới, nói: “Nếu cô không muốn quay lại, vậy thì xin hãy mặc áo khoác vào.”
Bác sĩ cầm áo khoác trên tay, cung kính đứng đó, không nói gì thêm.
Ôn Ninh nhìn chiếc áo khoác, Đó là một chiếc áo khoác len cashmere rất đắt tiền,được làm thủ công một cách tinh xảo, không cần động vào cũng biết đó là hàng có giá trị cao.
Đó là thứ mà bình thường cô tuyệt đối sẽ không bỏ tiền ra mua.
Nhưng mà, cô không hề thấy cảm kích, vẫn chỉ đứng im bất động.
“Cô Ôn, cô làm chúng tôi khó xử quá. Nếu cô không muốn về, không muốn mặc quần áo.
vào, chẳng may bị cảm thì người khó chịu sẽ là cô và đứa bé trong bụng. Còn có… mẹ cô nữa Ánh mắt Ôn Ninh lóe lên: “Mấy người nói mà không thấy xấu hổ hả? Có còn là bác sĩ có y đức không vậy?”
Bây giờ, ngoài việc đem đứa nhỏ trong bụng ra hù, thì bọn họ còn đem cả người mẹ đang nằm viện của cô ra dọa, những người này không biết xấu hổ sao?.
“Tôi chỉ lo cho đứa con trong bụng cô thôi.”
Bác sĩ nói một cách lạnh lùng, gương mặt vô cảm, giống như là một người máy không hề có cảm xúc.
Ôn Ninh xoay đầu. Thất cô không nói gì, bác sĩ gọi người giúp việc đến giúp cô mặc.
quần áo.
Ôn Ninh cũng không hề phản kháng, để người ta chơi đùa với mình, hệt như một coi búp bê không có ý thức.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu hợp tác mặc quần áo, bác sĩ gọi người giúp việc lại: “Sắp đến giờ rồi, cô Ôn, cô nên ăn một buổi xế, bổ.
sung dinh dưỡng đi.”
Ôn Ninh mệt mỏi lắc đầu: “Tôi không muốn ăn, không thấy ngon miệng.”
Mỗi ngày đều bị người ta nhốt thế này, cô lấy đâu ra tâm trạng ăn đồ bổ?
“Không thèm ăn thì cũng vẫn phải ăn. Hôm qua kiểm tra, thể trạng cô vẫn thiếu vài chất dinh dưỡng. Nếu cô không ăn thì sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng đâu.”
Đang nói giữa chừng thì người giúp việc bước tới, dọn lên vài món ăn đã được trang trí tỉ mỉ.
Trên đĩa là một miếng bánh kem có kèm trái cây và các loại hạt. Tất cả nguyên liệu đều được lựa chọn kỹ lưỡng, hơn nữa còn là do đầu bếp tự tay chế biến, đảm bảo hàm lượng dinh dưỡng lẫn hương vị.
“Nếu cô không ăn thì coi như công sức khổ cực của đầu bếp đã bị lãng phí.”
Ôn Ninh bị anh ta làm phiền, khó chịu muốn chết, đành phải cầm muỗng lên ăn một miếng. Hương vị đúng là rất ngon. Đồ ăn ở đều dựa theo sở thích của cô mà làm, món nào cũng ngon vô cùng.
Nhưng mà Ôn Ninh chưa bao giờ có cảm giác tận hưởng.
“Bác sĩ, anh có cảm thấy tôi bây giờ giống như một con thú được nuôi dưỡng không? Khi đến thời điểm thì sẽ giết chết. Các người thứ các người muốn, còn tôi thì mất đi giá trị lợi dụng”