Chương
“Tại sao mẹ lại làm như thế?”
Lục Tấn Uyên nhìn Diệp Uyển Tĩnh, giọng điệu của anh chưa từng lạnh lùng đến vậy.
Anh cứ nghĩ rằng, Diệp Uyển Tĩnh có ghét Ôn Ninh đến mấy cũng sẽ không đến mức ra tay với cô ấy.
Dù sao cô ấy cũng đang có thai, sẽ không chịu nổi những chuyện gì quá kích thích. “Mẹ có thể vì cái gì nữa chứ, Tấn Uyên, mẹ làm tất cả đều là vì con.”
“Con và cô ấy đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào hết rồi.”
Lục Tấn Uyên nói ra một cách khó khăn, Diệp Uyển Tĩnh lại lắc đầu: “Nếu như thật sự đã không còn quan hệ gì, con sẽ dùng dáng vẻ hùng hổ này để nói chuyện với mẹ sao? Tấn Uyên, mẹ là mẹ của con, mẹ hiểu con hơn bất cứ ai! Con yên tâm đi, đứa bé kia, mẹ sẽ đem nó về nuôi, sẽ không để nó phải chịu thiệt thòi đâu..”
Đem về nuôi?
Lục Tấn Uyên đột nhiên trở nên ngơ ngẩn, biểu cảm của anh trở nên cứng nhắc, nhà họ Lục sẽ không bao giờ tốt bụng như thế, sẽ nuôi con thay cho người khác, chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó chính là đứa bé ở trong bụng của Ôn Ninh là đứa con của nhà họ Lục.
Cho nên, Diệp Uyển Tĩnh mới vì dòng dõi nhà họ Lục mà bắt Ôn Ninh đi mất.
Nhưng mà… không thể nào…
Lục Tấn Uyên thầm nghĩ, bàn tay anh bấu chặt lên mặt bàn, bởi vì dùng sức quá mạnh nên gân xanh trên tay cũng nổi hết lên.
Đứa bé của Ôn Ninh…
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên những hình ảnh đứt quãng mơ hoàng.
Mới đầu Ninh đã nói với anh, ngày đó khi ở trong khách sạn, người phụ nữ mà anh bị anh xem như thuốc giải thuốc kích dục chính là cô, còn nữa, lúc ở nước ngoài, cô đã từng bứt tóc của anh, sau đó còn đưa cho anh xem một tập hồ sơ, nhưng trời xui đất khiến làm sao, anh đã bỏ qua tập hồ sơ kia.
Lẽ nào…
Ngày đó, Ôn Ninh muốn cho anh xem thứ đó là để chứng minh xét nghiệm ADN cha con hay sao…
Lục Tấn Uyên cảm thấy đầu mình trở nên vô cùng đau nhức, gần như sắp bị nổ tung, nháy mắt, những suy nghĩ trong đầu anh dường như đã bị một ngọn lửa thiêu rụi, chỉ còn sót lại một mảng trắng xóa.
Anh đã làm gì thế này?
Tại sao từ đầu đến cuối anh lại không tin đứa bé trong bụng Ôn Ninh là con của mình, nghi ngờ cô hết lần này đến lần khác, cứ luôn làm tổn thương đến cô?
Nắm đấm của Lục Tấn Uyên rơi xuống mặt bàn trước mặt, anh dùng sức rất lớn, lớp da trên tay anh cũng bởi vì thế mà đã chảy máu, dòng máu đỏ tươi chảy dọc trên mặt bàn đá cẩm thạch màu trắng, vô cùng chói mắt, nhưng hình như anh không hề có bất cứ cảm giác gì, điên cuồng tung ra những cú đấm..
Lúc đó, rốt cuộc thì Ôn Ninh đã có tâm trạng như thế nào khi nhìn thấy anh bước vào cửa khách sạn cùng với một người phụ nữ khác?
Có phải cô đã hận anh thấu cả tim gan rồi hay không?
Anh lại còn tưởng mình như thế là đã đối xử tốt với cô lắm rồi, vì cô mà anh làm ra bao nhiêu là chuyện, nhưng kết quả là, người làm cho Ôn Ninh bị tổn thương nhiều nhất, lại chính là anh!
“Tấn Uyên, con bình tĩnh lại một chút!”
Diệp Uyển Tĩnh không ngờ Lục Tấn Uyên lại đột nhiên lại phát điên như thế, chẳng lẽ, Tấn Uyên đến giờ vẫn chưa hề biết chuyện đứa bé là con của nó hay sao?
Nó vẫn luôn nghĩ rằng đứa bé là con của người khác mà lại vẫn có thể chấp nhận ở bên người phụ nữ kia ư?
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Uyển Tĩnh lại càng trở nên sợ hãi, may là bà ta đã bắt Ôn Ninh đi rồi, nếu không thì chắc chắn hậu quả sẽ vô cùng khó lường!
“Cô ấy đang ở đâu? Con muốn đi tìm cô ấy!”
Lục Tấn Uyên lập tức tỉnh táo lại, bây giờ anh không muốn quan tâm đến hôn lễ gì đó nữa, không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác, anh chỉ muốn được gặp Ôn Ninh, xác nhận Ôn Ninh vẫn bình an vô sự, anh muốn bù đắp lại những lỗi lầm trước đây mà mình phạm phải.
Nếu như có cơ hội gặp lại cô, anh sẽ thành tâm xin lỗi cô, sẽ giải thích rõ mọi chuyện với cô, cho dù Ôn Ninh không đồng ý tha thứ cho anh, anh cũng không bao giờ buông tay thêm một lần nào nữa.
“Tấn Uyên, con thật sự đã làm mẹ rất thất vọng!”
Nghe Lục Tấn Uyên nói muốn đi tìm Ôn Ninh, trong mắt Diệp Uyển Tĩnh lóe lên một tia khổ sở, đây là đứa con trai luôn khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng tự hào, cuộc hôn nhân của bà ta không được thuận lợi, cho nên mới đặt tất cả những kỳ vọng và tâm huyết lên người của Lục Tấn Uyên.
Nhưng kết quả là, nó lại quỳ gối trước một người đàn bà thấp kém, điều này khiến cho bà ta không thể nào chấp nhận được.
“Nhiều người như thế vẫn chỉ đang đợi một mình con thôi đấy, tất cả mọi người đều đang chờ đợi để có thể chứng kiến một đám cưới thế kỷ, bây giờ con rời đi, là muốn khiến cho nhà họ Lục chúng ta trở thành trò cười trong mắt thiên hạ hay sao?”
“Lẽ nào, chỉ có thể diện của nhà họ Lục mới là thứ quan trọng nhất hay sao? Mẹ, tại sao mẹ lại có thể làm như thế, con nhất định phải đi…”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh hất tay của Diệp Uyển Tĩnh ra khỏi người mình.
Anh đột nhiên cảm thấy mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa, từ lúc anh được sinh ra cho đến bây giờ, từ đầu đến cuối, cuộc đời anh chỉ sống vì mỗi nhà họ Lục, lúc này, anh chỉ muốn đi tìm một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh mà thôi.
“Nếu như bây giờ con rời đi, mẹ sẽ cho người… giết con tin.”
Diệp Uyển Tĩnh gằn giọng thốt ra từng từ, từ câu một, bước chân của Lục Tấn Uyên cũng dừng lại.
Anh không thể tin được vào tai mình mà nhìn Diệp Tĩnh Uyển, như thể đang nhìn vào một thứ gì đó vô cùng đáng sợ vậy.
“Bây giờ Ôn Ninh đang ở trong biệt thự trên biển, nếu mẹ muốn xuống tay thì chắc chắn không có ai biết được chuyện này, hay là Lục Tấn Uyên, con muốn đẩy mẹ ruột của mình vào chốn lao ngục?”
Diệp Uyển Tĩnh bước về phía trước từng chút một, bà ta cầm bộ lễ phục lên, đưa cho Lục Tấn Uyên: “Mẹ cho con mười phút, thay xong lễ phục, đi xuống thực hiện nghi thức đính hôn, con là con trai của mẹ, hãy luôn nhớ rằng lúc nào cũng phải cư xử cho thật đúng mực.”
“Lễ đính hôn lần này, mẹ không cho phép lại xảy ra bất cứ sai sót nào, nếu như con thật sự không muốn Ôn Ninh xảy ra chuyện gì thì hãy ngoan ngoãn làm theo lời mẹ đi.”
Lục Tấn Uyên sững sờ nhìn Diệp Uyển Tĩnh rời đi, cánh cửa bị bà ta mạnh mẽ đóng lại vang lên một tiếng “rầm”.
Rất lâu sau đó, anh vẫn chưa thể ổn định lại cảm xúc của mình.
Anh chưa từng nghĩ đến, người thân mà anh quen thuộc biết bấy lâu nay lại có thể có một mặt như thế này.
Giết Ôn Ninh… để uy hiếp anh ư?
Lục Tấn Uyên biết, Diệp Uyển Tĩnh có thể sẽ tức giận mà làm ra được chuyện đó, nếu như Ôn Ninh thật sự bị bà ấy dẫn đến biệt thự trên biển, vậy thì chắc chắn từ lâu bà ấy đã chuẩn bị cho chuyện đó rồi.
Nếu như bà ấy không hài lòng, Ôn Ninh thật sự sẽ gặp phải nguy hiểm.
Vừa nghĩ đến việc Ôn Ninh có thể sẽ gặp phải chuyện gì đó, còn có đứa con trong bụng Ôn Ninh của hai người, đứa bé mà anh chưa từng đối xử dịu dàng kia cũng sẽ gặp nguy hiểm, tay của Lục Tấn Uyên liền phát run.
Qua một hồi lâu, anh kiềm chế tất cả những cảm xúc ngổn ngang đang vây lấy mình, mặt không cảm xúc, bắt đầu thay quần áo.
Rất nhanh, anh đã khoác lên người bộ lễ phục tỉnh xảo, người ở trong gương, vẫn một bộ dạng anh tuấn bức người, nho nhã phóng khoáng như chàng hoàng tử bước ra từ trong chuyện cổ tích, chỉ có điều, con ngươi đen nhánh trong đôi mắt thâm trầm kia lại không hề có chút tinh thần, có chăng thì cũng chỉ là một tia lạnh lùng khiến cho người ta không dám đối diện.
Sau khi đã thay quần áo xong, Lục Tấn Uyên bước ra ngoài, Diệp Uyển Tĩnh hài lòng liếc nhìn anh một cái, lúc này mới cười lên, nhón mũi chân giúp Lục Tấn Uyên chỉnh lại chiếc cà vạt: “Đây mới đúng là con trai của mẹ chứ, đi đi, mọi người còn đang đợi con đấy”
Đôi mắt của Lục Tấn Uyên hơi lóe lên, Diệp Uyển Tĩnh khoác lấy tay anh, lần đầu tiên, cái khoác tay này lại khiến anh cảm thấy thật xa lạ.
Thậm chí anh còn nghĩ, là mẹ của anh, rốt cuộc thì Diệp Uyển Tĩnh đã bao giờ thật sự yêu anh như một đứa con trai chưa, hay bà chỉ yêu anh vì anh đem lại cho bà những lời tán thưởng hoa mỹ kia…
Hai người từ từ bước xuống lầu, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía họ.
Mộ Yên Nhiên vốn đã không thể kiên nhẫn vì chờ đợi được nữa, thậm chí cô ta còn lo rằng, Lục Tấn Uyên sẽ đột nhiên bỏ trốn, bỏ mặc cô ta trở thành trò hề cho thiên hạ, nhưng may là anh đã đến.
“Thật có lỗi, Mộ Yên Nhiên, đứa bé Tấn Uyên này đúng thật là… lại có thể lề mề như thế, chuẩn bị còn chậm hơn cả cô dâu nữa cơ.”
Mộ Yên Nhiên lắc đầu, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy cưới xa hoa, được cô ta cố ý đặt may ở nước ngoài, trên váy có đính vừa tròn viên kim cương, toàn bộ quá trình may vá đều được may thủ công, khiến cho mỗi bước chân của cô ta đều trở nên vô cùng rực rỡ, giống hệt như đang mặc cả một bầu trời sao lên người.