Chương
“Thật sự không được rồi, chỉ có thể cắt bỏ tử cung của cô ấy thôi…”
Trong thời khắc hoảng loạn này, có người đưa ra một biện pháp.
“Không… như thế thì…” Bác sĩ đau khổ cúi đầu, lúc nãy anh ta đã truyền máu cho Ôn Ninh rồi, nhưng xem ra vẫn không đủ.
Nhìn gương mặt dần mất đi sinh khí dưới mặt nạ oxy, nỗi bất an trong lòng anh ta càng tăng lên.
Dù sao cũng chung sống mấy tháng với cô, bảo anh ta nhìn cô gái này mất con còn mất cả tử cung ở đây, anh ta… thật sự không làm được!
“Tôi đi liên lạc với nhà họ Lục, dùng trực thăng đưa cô ấy rời khỏi đây!”
Cách duy nhất lúc này chính là mau chóng rời khỏi đây, phải đến bệnh viện lớn có máu dự trữ trước khi túi máu ở đây dùng hết thì mới có thể cứu được cô ấy.
Diệp Uyển Tĩnh biết tin đứa bé chào đời, liền lập tức chuẩn bị đến đảo không người xem thử.
Dù sao cũng là đứa cháu nội đầu tiên của bà, nói không quan tâm là giả.
Vừa định lên máy bay tư nhân của nhà họ Lục thì bên ấy gọi điện đến.
Lòng Diệp Uyển Tĩnh giật mình lo sợ: “Sao thế, chẳng lẽ đứa bé xảy ra vấn đề gì sao?”
“Cậu chủ nhỏ rất khoẻ, rất an toàn, nhưng, cô Ôn, cô ấy… bị băng huyết sau khi sinh, nhất định phải đưa đến bệnh viện lớn để truyền máu trị liệu!”
“Cái gì?”
Diệp Uyển Tĩnh do dự, biết đứa trẻ không sao, bà thở phào nhẹ nhõm, nhưng, nghe tin phải đưa Ôn Ninh đi trị liệu, bà nhíu mày.
“Không còn cách khác nữa sao?”
Dù sao Ôn Ninh là do bà ép buộc phải ở lại đó, nếu ở đảo không người, trên đây đều là người của nhà họ Lục, sẽ không ai tiết lộ bí mật, nhưng nếu ra ngoài thì không biết chắc được sẽ xảy ra chuyện gì.
Bà không muốn chuyện này bị tiết lộ ra dù chỉ là một chữ, bởi như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của nhà họ Lục.
“Không còn cách nào khác… trừ khi…”
Bác sĩ ngập ngừng một lúc, không ngờ rằng Diệp Uyển Tĩnh xưa nay trông có vẻ ôn hoà thế mà lại tàn nhẫn đến vậy, chẳng lẽ thật sự phải cắt đi tử cung của Ôn Ninh sao?
Đứa con đầu tiên của cô bị nhà họ Lục cướp đi, chẳng lẽ bắt Ôn Ninh sau này ngay cả quyền làm mẹ cũng không còn sao?
“Trừ khi cái gì? Mau nói đi!”
“Trừ khi, cắt bỏ tử cung…”
Diệp Uyển Tĩnh không hề do dự: “Vậy thì cắt bỏ đi! Anh đang do dự cái gì? Sau khi cô ta được thả ra không biết còn gây ra bao nhiêu phiền phức cho tôi nữa.”
“Nhưng…”
Bác sĩ chần chừ một lúc.
“Không nhưng nhị gì hết, cố hết sức giữ lại, nếu thật sự không giữ được nữa thì cắt bỏ, tôi sẽ cho cô ta một số tiền đền bù.”
Sau khi bác sĩ yên lặng một lúc lâu thì vẫn đồng ý. Anh ta không nhịn được mà nhớ lại những lời mà Ôn Ninh đã nói với anh ta, cô nói, nhà họ Lục chính là như vậy đấy, coi tất cả những người ngoài nhà họ Lục như công cụ, coi như những con kiến không đáng nhắc đến.
Họ sắp đặt cuộc đời của người khác theo ý mình, hơn nữa còn chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào.
Trước đây anh ta không tin điều ấy, nhưng giờ, anh ta đã thấy rõ cả rồi.
Bác sĩ bước vào, anh ta vén tay áo lên: “Rút máu của tôi tiếp đi… nhất định phải cố hết sức giữ lại tử cung cho cô ấy, không thể để cô ấy… mất đi quyền làm mẹ trong suốt quãng đời còn lại.”
“Nhưng mà, lúc nãy anh đã hiến máu rồi, e là..”
“Không sao, nhanh lên!”
Sau khi rút thêm một ống máu nữa, bác sĩ đến trước giường bệnh của Ôn Ninh, bây giờ thể trạng của cô vẫn còn rất yếu.
“Cô Ôn, không biết cô có thể nghe thấy những gì tôi nói không, cô nhất định phải khoẻ lại, nếu không… những oán hận của cô sẽ không ai có thể biết được, con của cô cũng sẽ mất đi mẹ mình..”
Đang nghĩ, đột nhiên bác sĩ nhớ ra điều đó, đến phòng trẻ sơ sinh của đứa bé, so với căn phòng hỗn loạn đầy mùi máu tanh mà Ôn Ninh đang nằm thì đúng là thiên đường và địa ngục.
Bé con nằm trong hòm giữ ấm, mấy cô giúp việc nữ vây lấy cậu, chỉ là, cậu không hề ngủ, trái lại còn đang khóc to ầm ĩ.
“Làm thế nào đây, đã khóc lâu lắm rồi, nếu khóc khàn cả cổ họng thì hỏng mất!”
“Cứ thế này thì không được đâu!”
Mấy cô giúp việc nữ cũng hết cách với đứa bé sơ sinh khóc mãi không dừng này, họ đã dùng hết mọi cách rồi, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
“Đưa nó cho tôi đi.”
Bác sĩ đưa tay ôm lấy đứa bé, gương mặt nhỏ của bé con ướt đẫm nước mắt, nhăn nhó, trông không ưa nhìn chút nào.
“Chẳng lẽ con cũng biết là bây giờ mẹ con đang rất nguy hiểm sao?”
Bác sĩ dỗ một lát, thấy không có tác dụng gì thì bế cậu đến trước giường của Ôn Ninh. Anh ta nghĩ, mẫu tử liền tâm, sau khi sinh Ôn Ninh muốn gặp con như thế biết đâu được tiếng khóc của đứa bé có thể kéo khát vọng sống của cô trở lại.
“Sao lại bế cậu chủ nhỏ qua đây thế.”
“Nhỡ doạ nó sợ thì sao, đưa nó về phòng đi”
“Cậu chủ nhỏ không thể xảy ra chút sơ sót nào đâu…”
Bác sĩ mặc kệ những người còn lại nói gì, bước đến: “Ôn Ninh, bé con ở đây này, ít nhất, phải có khát vọng sống, cô nghe xem, nó đang khóc!”
Ôn Ninh nhắm chặt đôi mắt, ý thức của cô rất mơ hồ, nhưng, từng đợt khó chịu truyền đến từ trái tim khiến cô không thể chìm vào bóng tối một cách yên lành.
Hình như, có tiếng khóc của trẻ em truyền đến từ tai cô.
Đúng… là con của cô sao?
Ôn Ninh vùng vẫy, mở mắt ra từ đống hỗn độn trong ý thức, nhất thời không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng cô vẫn cố gắng muốn vươn tay ra tìm đến nơi âm thanh kia vọng đến.
“Là con của cô đấy…
Hình như cảm giác được âm thanh của mẹ, bé con cũng dần ngưng khóc, mở to mắt nhìn thế giới xung quay, Ôn Ninh cũng không iếng khóc của cậu nữa, còn tưởng rằng con bị bế đi rồi: “Đứa bé đâu? Để tôi… để tôi nhìn nó một lát!”
Đứa bé mà cô vượt qua trăm ngàn đau khổ để sinh ra,cô vẫn chưa được nhìn nó chút nào.
“Cô đừng cử động, để tôi đưa nó đến, chỉ để nói với cô, cô phải kiên trì, không được từ bỏ, cô xem, nó vừa thấy cô là đã không khóc.
nữa”
Ôn Ninh khó khăn ngẩng đầu nhìn bé con được bao bọc cẩn thận, đứa bé mới sinh da còn nhăn nhúm, không nhận ra giống ai, nhưng chỉ nhìn như thế, đã khiến cô có cảm giác tất cả đều đã đủ.
Đây chính là con cô, đứa trẻ mà cô mang thai mười tháng sinh ra.
Mắt của Ôn Ninh ướt đẫm, những ý nghĩ muốn buông bỏ lúc nãy đều biến mất, cô đưa tay ra, mới phát hiện trên tay mình đầy máu, không muốn làm bẩn mặt bé con, nhưng cũng không bỏ xuống.
“Là mẹ đây… con phải nhớ mẹ, nhất định phải nhớ đấy” Giọng nói của Ôn Ninh rất yếu ớt, nhưng bé con đang được bế cứ như nghe hiểu được mà nở nụ cười.
Trái tim của Ôn Ninh bất giác ấm lên, cô không thể chết ở đây được, con cô vẫn ở đây, cô phải chống cự đến cùng.
Thấy Ôn Ninh dường như không còn ý định từ bỏ, bác sĩ gọi người đến đưa đứa bé đi.
Khi anh ta trở lại, nghe thấy tiếng xì xào thảo luận của mấy vị bác sĩ kia truyền đến.
“Tình huống bây giờ của cô ấy không ổn chút nào!”
“Truyền máu cho cô ấy để duy trì sinh mạng, tốn sức mà lại chẳng được ai cảm ơn, chỉ bằng…”
“Dù sao cũng là trách nhiệm của nhà họ Lục, cũng không thể trách chúng ta được.”