Chương
Lục Tấn Uyên cứ thế mà ở lại chỗ của Bạch Linh Ngọc.
Bạch Linh Ngọc nói toàn những lời lạnh nhạt với anh, càng nói càng khó nghe. Nhưng mà anh vẫn cứ giả ngơ giả điếc.
So với lúc bận ngày bận đêm ở nhà họ Lục, bây giờ, Lục Tấn Uyên đã bình tĩnh hơn nhiều.
Đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nhìn thấy thi thể Ôn Ninh, anh càng lúc càng nghi ngờ không biết có phải cô đã thật sự chết rồi hay không.
Tuy rằng Bạch Linh Ngọc viện cớ rất đầy đủ, rằng bà không muốn anh đã cướp đi đứa nhỏ rồi còn quấy rầy Ôn Ninh an nghỉ. Thế nhưng, anh vẫn cứ ôm một tia hy vọng mà chờ đợi.
Nếu Ôn Ninh còn sống, cô sẽ không thể bình tĩnh đến mức không liên lạc với mẹ mình. Cô ấy rất quan tâm đến người thân, sao có thể làm như vậy được chứ.
Tâm trạng Bạch Linh Ngọc càng lúc càng cáu kỉnh.
Bởi vì Lục Tấn Uyên đến ở nên bà không dám liên lạc gì với Ôn Ninh nữa. Thậm chí, đến một tin nhắn bà cũng không dám gửi. Bởi vì nhà họ Lục rất có thể đang theo dõi hết tất cả mọi thông tin liên lạc của bà, nên bà không thể để con gái mình gặp bất kỳ rủi ro nào.
Bây giờ, bà không biết được tình hình gần đây của Ôn Ninh. Là một người mẹ, bà muốn tự tay chăm sóc cho con gái ruột, nhưng bà lại không thể làm được.
Tất cả những ân oán này, bà đổ hết lên đầu Lục Tấn Uyên.
“Giám đốc Lục à, cậu ngày nào cũng ở đây đối mặt với một người tàn phế, cậu không cảm thấy nhàm chán sao? Ở nhà cậu còn có một người vợ chưa cưới xinh đẹp như hoa đang chờ cậu. Cậu ở bên ngoài lâu như vậy, cô ấy không làm loạn sao?”
Vì chán ghét gia đình nhà họ Lục nên Bạch Linh Ngọc cũng không có ấn tượng gì tốt đẹp đối với Mộ Yên Nhiên. Bà ước gì nhà họ Lục xào xáo đến độ loạn hết cả lên thì mới giải được nỗi hận trong lòng bà.
“Cô ta đã có những gì cô ta muốn, còn làm loạn gì nữa chứ?”
Lục Tấn Uyên cười chế nhạo. Thứ mà Mộ Yên Nhiên muốn là thân phận mợ chủ của nhà họ Lục. Cô ta muốn một người đàn ông xứng đôi với mình. Không phải bây giờ cô ta đã có tất cả rồi sao?
Dù sao thì anh cũng sẽ không thèm để ý đến cô ta.
Lời nói của Lục Tấn Uyên làm cho Bạch Linh Ngọc có hơi cứng họng. Xem ra nhà họ Lục cũng không hòa thuận như trong tưởng tượng của bà.
Không biết cháu ngoại bà sẽ được đối xử như thế nào ở nhà họ Lục nữa.
Bạch Linh Ngọc cũng không thể không lo lắng, đứa nhỏ vừa sinh ra đã phải xa mẹ, môi trường sống ở đó cũng rất méo mó. Gia tộc lớn vẫn luôn tồn tại những chuyện đáng xấu hổ như thế.
“Vậy thì đến đứa con ruột của cậu, cậu cũng không quan tâm sao?”
Bạch Linh Ngọc thật sự cũng rất nhớ mong cháu ngoại của mình. Thái độ thờ ơ của Lục Tấn Uyên khiến bà không thể không khó chịu.
“Đứa con…”
Lục Tấn Uyên dập tắt điếu thuốc trong tay. Đến giờ, anh vẫn chưa gặp được đứa nhỏ. Từ đầu anh đã không thích đứa trẻ đó rồi. Bây giờ, tưởng tượng đến sự tồn tại của nó đã khiến Ôn Ninh chịu nhiều đau khổ, còn suýt chút nữa phải bỏ mạng.
Anh lập tức trút hết tức giận lên đầu đứa bé đó.
Có lẽ, nếu như nó không hề xuất hiện, thì đã không xảy ra nhiều chuyện như bây giờ.
Lục Tấn Uyên biết rõ là anh đang giận cá chém thớt. Nhưng trước khi gặp được Ôn Ninh, anh đã hạ quyết tâm sẽ không đi gặp thằng bé.
“Có phải tất cả những người mẹ đều yêu thương con của mình không?” Lục Tấn Uyên đột nhiên hỏi: “Ôn Ninh cũng sẽ rất nhớ thương thằng bé, đúng không?”
“Làm sao có thể không thương không nhớ cơ chứ?”
Câu hỏi đột ngột của Lục Tấn Uyên khiến Bạch Linh Ngọc buột miệng trả lời.
Đàn ông mãi mãi không thể nào hiểu được tình cảm mà một người phụ nữ dành cho con mình sâu sắc đến nhường nào.
Nhưng mà, lời vừa thốt ra khỏi miệng, Bạch Linh Ngọc mới nhận ra đây là cái bẫy của Lục Tấn Uyên.
“Cho dù con bé không còn nữa, nó cũng sẽ ở trên trời dõi theo đứa nhỏ.”
Nói xong, Bạch Linh Ngọc lập tức quay người rời khỏi đó.
Mặc dù bà lớn hơn Lục Tấn Uyên hai mươi mấy tuổi, nhưng bà cũng chẳng có ưu thế nào khi đối đầu với cậu ta.
Vừa lúc nãy, thiếu chút nữa đã bộc lộ cảm xúc, có bị cậu ta nhìn ra điều gì không.
Nhìn thấy Bạch Linh Ngọc bỏ đi. Lục Tấn Uyên nhíu chặt lông mày. Trực giác của anh ta luôn luôn rất chính xác. Vừa rồi, anh đã nhìn thấy được một tia hoảng loạn trong đáy mắt của bà.
Vậy thì, liệu suy đoán của anh có chính xác không?
Nghĩ đến đây, Lục Tấn Uyên không còn buồn ngủ nữa. Anh thẫn thờ nhìn ánh trăng treo bên ngoài cửa sổ.
“Không cần phải vội. Ôn Ninh, anh sẽ từ từ ở đây cùng với em. Đến một ngày nào đó, em sẽ xuất hiện…”
Trời đã khuya, Lục Tấn Uyên cũng không cảm thấy buồn ngủ, cứ đứng ngây người nhìn phong cảnh bên ngoài khung cửa sổ.
Từ chỗ này, anh có thể nhìn thấy rõ ràng ngã tư nơi mình đang sống. Trong đầu anh bây giờ hiện lên hình bóng một người phụ nữ ở bên cửa sổ.
Hồi đó, anh vẫn thường xuyên nhìn ngắm cô. Lúc đó anh cũng không cảm thấy gì mấy, nhưng giờ phút này, đó lại là hạnh phúc và ấm áp mà anh khó có thể chạm tay đến.
Ở một đất nước xa xôi khác, Ôn Ninh cũng không được ổn lắm.
Tin nhắn cuối cùng của Bạch Linh Ngọc là nhắc nhở cô ấy không được xuất hiện nữa, nhất định phải trốn cho thật kỹ, không được để bị phát hiện.
Điều này có nghĩa là Lục Tấn Uyên thật sự đang đi tìm cô.
Ngay lúc này, tâm trạng của Ôn Ninh thật khó nói thành lời.
Không hề có cảm động, chỉ là càng phẫn nộ hơn, càng buồn cười hơn. Nếu anh ta quan tâm đến mình như vậy, tại sao lại không làm gì đó từ sớm đi?
Bây giờ lại tới dây dưa với người thân của cô, rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Thế nhưng, không ai có thể nói cho cô biết chuyện ấy. Ôn Ninh chỉ có thể di chuyển, hoạt động trong vùng an toàn mà Hạ An Bình đặt ra, không thể nào liên lạc được với thế giới bên ngoài, ngay cả mẹ cô cũng không được.
Dần dần, cô phát hiện tình hình sức khỏe tinh thần của cô càng ngày càng tệ đi.
Trước đây, thỉnh thoảng mới thấy buồn nôn. Bây giờ, cảm giác buồn nôn xuất hiện càng ngày càng thường xuyên hơn. Hầu như là cô vừa ăn xong một chút thì trong dạ dày đã cảm thấy khó chịu, khiến cô không chịu nổi, nôn hết tất cả ra.
Cô không muốn khiến Hạ An Bình lo lắng về chuyện này nên không bao giờ để lộ ra.
Nhưng cuối cùng Hạ An Bình vẫn phát hiện ra rằng sau khi Ôn Ninh sinh con, mặc dù được điều trị và bồi bổ rất cẩn thận, thế nhưng càng ngày lại càng gầy đi, càng ngày càng tiều tụy, hốc hác.
Các bà bầu khác sau khi sinh con xong sẽ béo lên một chút. Còn cô ấy lại gầy hơn cả trước khi sinh. Vốn dĩ vóc dáng cô ấy đã rất mảnh mai, bây giờ chỉ cần một cơn gió thổi qua là lại lo lắng không biết cô ấy có bị thổi bay đi luôn không.
“Ôn Ninh, em thật sự không sao chứ?”
Mấy ngày nay, Hạ An Bình đã cố gắng hết sức để dành thời gian đến chăm sóc Ôn Ninh. Nhưng anh luôn rất lo lắng không biết Lục Tấn Uyên sẽ làm nên chuyện gì, luôn đề phòng trước sau, đứng vào tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Em… em không sao cả! Em rất ổn!”
Ôn Ninh hùng hổ nói, không muốn để cho Hạ An Bình lo lắng.
Nhưng ngay lúc này, một cơn buồn nôn kinh khủng lập tức ập đến, khiến cô không chịu được mà ôm chặt bụng.
“Em không sao chứ?” Hạ An Bình nhìn thấy thế thì hơi hoảng hốt. Ôn Ninh định nói gì đó, nhưng lại không nhịn nổi, chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Cô thật sự là không thể nhịn nổi nữa.
Hạ An Bình gõ cửa: “Ôn Ninh! Ôn Ninh!”
Không nghe thấy tiếng trả lời, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống mặt đất, trong lòng anh rất hoảng hốt, lập tức phá cửa lao vào.
Anh nhìn thấy Ôn Ninh ngã ra trên sàn, sắc mặt tái nhợt. Sau khi nôn toàn bộ thức ăn trong dạ dày ra ngoài, Ôn Ninh liền ngất đi trong nhà vệ sinh.
Hạ An Bình ngay lập tức gọi điện cho bác sĩ.
“Tình trạng hồi phục, thể chất của bệnh nhân vẫn rất tốt, nhưng lượng dinh dưỡng nạp vào lại thiếu trầm trọng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ là sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này…”
“Vậy thì, cuối cùng nguyên nhân là do đâu?”
“Tổng hợp tất cả những biểu hiện của cô ấy, là hội chứng trầm cảm sau sinh.”