Chương
“Ôn Ninh? Con thế nào rồi?”
“Ôn Ninh, con bị sao vậy? Đừng làm %D mẹ sợ, nói chuyện với mẹ đi con.”
Bạch Linh Ngọc nghẹn giọng, nhìn về phía khung cảnh yên ắng trước mặt, ngoại trừ tiếng rơi điện thoại vừa rồi, thì hoàn toàn không có một tiếng động nào, lòng bà cảm thấy lo lắng nhưng không làm được gì, chỉ có thể bất lực gọi tên Ôn Ninh…
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với con gái bà ấy?
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Hạ An Bình lập tức bước vào.
Khi bước vào phòng, mắt anh lập tức trừng lớn. Ôn Ninh đã ngã xuống đất, dường như vẫn còn chút ý thức, cô muốn nhặt chiếc điện thoại bị rơi xuống đất lên, nhưng lại không còn chút sức lực nào mà ngã xuống giường lần nữa.
Hạ An Bình chạy đến bên cạnh Ôn Ninh rồi nắm lấy tay cô, nhiệt độ lạnh lẽo khiến lòng anh bối rối hơn.
“Ôn Ninh, đừng lo lắng, anh sẽ gọi bác sĩ tới ngay.” Người đàn ông ấy đau khổ nói.
“Điện thoại…”
Ôn Ninh khó khăn mấp máy môi, vừa rồi nghe xong chuyện của đứa nhỏ thì đột nhiên cô cảm thấy đau nhói từ trong ra ngoài.
Cô không thể đáp lại tiếng gọi đầy sốt ruột của mẹ mình.
Hạ An Bình ngay lập tức nhấc máy.
Nghe thấy tiếng vừa khóc vừa la hét của Bạch Linh Ngọc bên trong điện thoại thì trong lòng anh bắt đầu cảm thấy hụt hẫng và khó chịu.
“Bác gái, con ở đây, không sao cả…” “An Bình, con nhất định phải chăm sóc cho Ôn Ninh thật tốt.” Bạch Linh Ngọc yếu ớt nói.
“Đừng lo lắng, con sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì đâu.”
Hạ An Bình ngay lập tức đáp lại, một lúc sau, bác sĩ cầm theo nhiều loại thiết bị chạy vào.
Hạ An Bình bước sang một bên, nhìn các bác sĩ bắt đầu tiến hành cấp cứu.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của Ôn Ninh khiến anh cảm thấy đau khổ đến mức khó thở, thậm chí anh còn hy vọng người tổn thương lúc này là anh chứ không phải cô.
Cô ấy đã không còn có thể chịu đựng được đau đớn này nữa.
“Con trai, em muốn nhìn thấy con trai của em…”
Ôn Ninh giống như một đứa trẻ bị mất món đồ chơi yêu quý, suýt chút nữa bất tỉnh, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mấp máy môi, liên tục lặp lại những lời này.
Trên người có chút đau đớn, nhưng dường như cô không hề cảm nhận được, cứ lặp đi lặp lại và vùng vẫy: “Tôi muốn con tôi, tôi muốn con tôi…”
Cô không muốn con trai cô lớn lên đơn độc như vậy.
Nếu như nói trước đây chỉ là những suy nghĩ mông lung, thì hôm nay cô đã tận tai nghe thấy tên đứa bé, nghe thấy tin tức của nó, và nhìn thấy toàn bộ hình hài nhỏ bé của nó.
Cô không còn kìm nén được tâm trạng đó nữa.
Cô nhớ con vô cùng, cô muốn nhìn thấy con lớn lên, nhìn con từng bước từ một đứa bé trở thành một người lớn.
Thấy cảm xúc của Ôn Ninh càng ngày càng mãnh liệt, Hạ An Bình chỉ có thể bước tới an ủi cô: “Em đừng quá kích động, sức khỏe của em không tốt, chỉ cần em giữ gìn sức khỏe tốt, anh nhất định…nhất định sẽ cố gắng để mẹ con em được gặp mặt nhau…”
Ôn Ninh được anh xoa dịu, dần dần chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc an thần, Hạ An Bình buồn bã nhìn cô.
Thì ra đây chính là nỗi day dứt của một người mẹ đối với con mình sao?
Mấy ngày nay, anh gần như không làm gì cả mà chỉ ở cùng Ôn Ninh, hi vọng có thể giúp cô bước ra khỏi những ám ảnh này.
Nhưng hiện tại… tình hình của cô vẫn không khả quan cho lắm.
Vẫn không được sao?
Có lẽ, anh chỉ có thể dùng cách cực đoan nhất mới có thể khiến Ôn Ninh hoàn toàn quên đi nỗi đau này.
Sau khi Ôn Ninh ngủ say, Hạ An Bình bước ra với vẻ mặt lạnh lùng: “Người tôi muốn tìm đã tìm được chưa?”
Một hồi sau, người trợ lý sửng sốt: “Tôi đã tìm được rồi, nhưng…”
Nhưng thật sự phải sử dụng liệu pháp thôi miên để xóa sạch hoàn toàn trí nhớ của Ôn Ninh sao?
Nếu làm theo cách này, điều gì sẽ xảy ra sau đó thì không ai có thể nói trước.
được.
Có thể, cô ấy sẽ quên đi mọi thứ mà tiếp tục sống hạnh phúc.
Cũng có thể, cô ấy sẽ trở nên khờ khạo.
“Tôi đã quyết định rồi.”
Ánh mắt của Hạ An Bình ánh lên vẻ bứt rứt, nếu có thể thì anh cũng không muốn dùng đến cách này, nhưng hiện tại xem ra không còn cách nào nữa rồi…
“Đi chuẩn bị đi.”
Hạ An Bình nói xong thì châm một điếu thuốc lá.
Làn khói từ từ bốc lên làm mờ đi vẻ mặt của anh.
Một lúc sau, nhà thôi miên Dennis được gọi đến.
Đó là một người đàn ông mặc một bộ quần áo không mấy vừa vặn cho lắm, mái tóc vàng của anh ta vốn rất bắt mắt nhưng lại lấm lem đủ thứ vết loang lổ, không ai có thể biết được anh ta là một nhà thôi miên nổi tiếng cả, ngược lại anh = ta trông giống như một kẻ lang thang hơn.
Hạ An Bình không thích sự cẩu thả của anh ta, sau khi nói cho anh ta biết rõ ngọn nguồn của câu chuyện, thì Dennis gật gật đầu.
“Nhưng tôi nói trước, chuyện này chắc.
chắn là một rủi ro không hề nhỏ, anh có thật sự muốn… đi xa đến mức này.
không?”
“Không còn cách nào khác…”
Hạ An Bình lắc đầu, Dennis cũng không hỏi nhiều, bước vào nhìn Ôn Ninh một cái, nói thật, bây giờ người phụ nữ gầy gò này, thoạt nhìn đã biết bị bệnh đã lâu, thật sự nhìn không ra có điểm gì mà khiến Hạ An Bình rối ruột rối gan đến như vậy.
Nhưng, có lẽ đây là cái gọi là cảm tình chăng…