Chương
“Ồ, vậy sao?”
Giọng điệu Lục Tấn Uyên mang theo chút ý tứ sâu xa.
Cả người Ôn Ninh cứng đờ, ngay lập tức tránh né.
Bây giờ cô hóa trang như thế này, Lục Tấn Uyên làm sao có thể nhận ra được, nhất định chỉ là ảo giác, nhưng mà…
Vốn dĩ người đàn ông này rất nguy hiểm, cô cần phải cẩn thận.
Cứ như vậy cả người Ôn Ninh cứng đờ tiếp tục dỗ dành đứa bé. Mặc dù hai người bọn họ đang nói chuyện nhưng một chữ cô cũng không nghe lọt.
Một lúc sau, Lục An Bảo tỉnh dậy.
Đầu tiên cậu mở đôi mắt to tròn chớp chớp mấy cái, nhìn người lạ mặt trước mắt.
Sau khi Lục Tấn Uyên phát hiện ra điều này thì lập tức đứng dậy.
Bình thường Lục An Bảo là một đứa nhỏ rất hay khóc lóc, ồn ào. Sau khi tỉnh lại nhìn thấy người lạ chắc chắn sẽ còn khóc to hơn nữa. Cho nên anh lập tức định vào bế con dỗ dành.
Mỗi lần sau khi tỉnh dậy Lục An Bảo rất khó chiều, nhưng thật không ngờ lần này bé lại không khóc, mà cứ nhìn chăm chú người phụ nữ đeo mắt kính trước mặt, thậm chí còn cười nữa.
Ôn Ninh cũng ngắm nhìn cục cưng đáng yêu, trái tim như muốn tan chảy cả ra.
Chẳng lẽ đây là cái mà người ta gọi là tình mẫu tử sao?
Mặc dù bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, đây là lần đầu tiên cô ở với cùng con, nhưng mối liên hệ huyết thống lại không thể bị chặt đứt được.
Lục Tấn Uyên nhíu nhíu hàng lông mày, đây rõ ràng không phải là chuyện bình thường.
Chẳng lẽ người phụ nữ này có sức hấp dẫn kỳ diệu gì sao?
Lần trước rõ ràng Diệp Uyển Tĩnh muốn bế Lục An Bảo khi bé vừa mới tỉnh dậy, nhưng bé lại phản ứng rất mạnh mẽ, thế mà lúc này lại cười với người lạ…
Trong lòng càng ngày càng nghi ngờ, Lục Tấn Uyên đi vào, ôm lấy Lục An Bảo từ trong lòng Ôn Ninh lại: “Trước đây cô đã từng có con chưa? Hình như bé rất thích cô.”
Ôn Ninh trợn mắt, hai tay tự nhiên nắm chặt vào nhau, không muốn cục cưng đang nằm trong lòng mình bị mang đi.
Cảm giác này thật kỳ lạ, giống như mọi đau đớn lúc sinh con của cô lập tức tan thành mây khói.
Chỉ cần nhìn thấy đứa bé cười xán lạn như vậy thôi là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
“Hả?”
Lục Tấn Uyên mạnh mẽ bế đi đứa bé từ trong lòng Ôn Ninh, cô cảm thấy hụt hẫng, sau đó mới nhớ ra người đàn ông trước mặt hình như vừa mới hỏi cái gì đó…
“Có lẽ tôi và cậu chủ nhỏ hợp nhau.”
Trong lòng có chút phức tạp, nhưng vì không muốn bị phát hiện, nên Ôn Ninh đã nghĩ đại ra một lý do.
Lục Tấn Uyên liếc nhìn cô vài lần, không nói gì thêm.
Nhưng khi Lục Tấn Uyên bể Lục An Bảo thì bé lại không vui, bé cảm thấy được Ôn Ninh bế rất an toàn, nên lúc bị mang đi đã khiến trái tim nhỏ bé khó chịu.
Đứa nhỏ này ngay tức sử dụng đặc quyền của trẻ con, bắt đầu khóc rống lên.
Lục Tấn Uyên ngẩn người, bình thường Lục An Bảo rất ỷ lại vào ba mình, nhất là lúc tâm trạng không vui, chỉ có anh mới dỗ dành được bé.
Thế nhưng bây giờ lại vì bị bể đi từ một người lạ mặt, lại khóc loạn lên?
Nhưng đứa bé này làm gì đã hiểu chuyện, bé chỉ mong có thể quay về nơi khiến bé thoải mái mà thôi..
Vì vậy chỉ có thể khóc rống lên, nước mắt giàn dụa, khóc đến mức đỏ ửng cả gương mặt của bé cưng, trái tim Ôn Ninh thắt lại, lập tức vươn tay muốn bế bé về.
“Hay là, cứ để tôi bế cho.”
Lục Tấn Uyên nắm chặt tay, gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Nhưng vì nhìn thấy dáng vẻ khó chịu khóc lớn của Lục An Bảo, Lục Tấn Uyên lo sợ bé sẽ khóc đến khàn giọng mất, cho nên chỉ có thể đành thỏa hiệp.
Ôn Ninh lập tức cẩn thận từng li từng tí bể lấy bé, vừa vỗ về, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc nhé, cục cưng đừng khóc nữa nhé..”
Vì không muốn Lục Tấn Uyên phát hiện ra bất cứ sơ hở nào, Ôn Ninh cố ý đè thấp giọng mình, giọng nói khàn đục nghe không êm tai và dễ chịu chút nào.
Tuy nhiên, Lục An Bảo rất đắc ý, sau khi được dỗ dành vài lần, bé đã ngừng khóc, nhưng cái mũi nhỏ vẫn chun chun lên, trông rất đáng thương.
Tình mẫu tử của Ôn Ninh bị khơi dậy, lấy khăn giấy cẩn thận lau đi nước mắt, nước mũi trên mặt bé.
Đúng là… không uổng công chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau… Mối liên hệ huyết thống này không thể bị cắt đứt…
Lục An Bảo rất ngoan ngoãn để Ôn Ninh lau nước mắt cho mình, sau khi lau khô nước mắt trên gương mặt nhỏ bé, Ôn Ninh mới mỉm cười: “Cậu chủ nhỏ khóc đến long trời lở đất luôn đấy.”
Đương nhiên Lục An Bảo sẽ nghe không hiểu cô đang nói cái gì, nhưng cảm giác quen thuộc khiến bé rất vui, nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trước mặt, bé cũng bật cười theo.
Đồng thời, vươn cái tay bụ bẫm ra, nắm lấy đôi kính của Ôn Ninh kéo xuống.
Bé thấy đây là thứ nhìn rất vướng mắt, cho nên muốn lấy xuống.
Bé làm động tác như vậy khiến cô sửng sốt, mặc dù nói rằng lớp hóa trang trên mặt cô có lẽ sẽ không bị phát hiện ra, nhưng nếu như mất đi đôi mắt kính che hơn nữa khuôn mặt sẽ khiến cô cảm thấy bất an.
“Cái này không thể cho con đâu, cô lấy đồ chơi khác cho con được không?”
Ôn Ninh nắm chặt lấy mắt kính của mình, nhưng tính cách của Lục An Bảo lại rất bướng bỉnh, muốn lấy cặp kính xuống.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy bé muốn kéo xuống vài lần: “Cô đưa cho bé đi, nếu như bị hỏng tôi sẽ bồi thường cho cô.”
Nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Lục An Bảo, Lục Tấn Uyên chậm rãi mở lời.
Đối với các yêu cầu của con trai, Lục Tấn Uyên sẽ đáp ứng tuyệt đối, chỉ cần không quá đáng là được.
Huống chỉ chỉ là muốn bắt lấy cái mắt kính mà thôi, đến lúc đó anh sẽ đổi lại cho cô mắt kính đắt tiền hơn.
“Việc này… không được, nếu lấy xuống, tôi sẽ không nhìn thấy rõ được xung quanh.”
Ôn Ninh vội vàng cầm lấy món đồ chơi đặc biệt mua cho Lục An Bảo, đưa vào tay bé. an “Cái này được không nào?”
Lục Tấn Uyên nheo mắt, nhìn gương mặt người phụ nữ trước mặt thông qua cặp kính dày cộm, cặp mắt kính này rất kỳ lạ, người trẻ sẽ không chọn một đôi như vậy.
Điều bất thường này khiến anh thật sự khó hiểu.
“Rốt cuộc… là lấy kính xuống sẽ không nhìn thấy đường, hay là không muốn để người khác thấy rõ được thứ gì?”
Lục Tấn Uyên thấp giọng nói, chỉ có vài câu mà đã khiến cả người Ôn Ninh toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ anh ta phát hiện ra cái gì rồi sao?
Không thể nào, bây giờ bộ dạng của cô như thế này, làm sao có thể nhận ra được…
“Sắp đến giờ cho bé uống sữa rễ Bạch Linh Ngọc ở bên cạnh thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, nên bước tới hòa giải.
Hiện tại mỗi ngày Lục An Bảo phải ăn đến mấy bữa, giờ cũng sắp tới giờ ăn rồi.
“Tôi lập tức đi chuẩn bị.”
Ôn Ninh thoát ra khỏi ánh mắt đầy áp lực của Lục Tấn Uyên, thở phào nhẹ nhõm, quyến luyến trả lại đứa bé cho Lục Tấn Uyên, lập tức bước nhanh ra ngoài.
Đồ chơi đã thu hút sự chú ý của Lục An Bảo, nên lần này cũng không khóc nữa.