Chương
Lục An Bảo đang nằm trên giường của cô, nắm lấy tấm ga trải giường, tự chơi một mình.
Ôn Ninh bỗng cảm thấy nghi ngờ đôi mắt mình, sao lại có thể…
Không phải thằng bé đã bị Lục Tấn Uyên mang đi rồi sao?
Ngay khi Ôn Ninh còn đang kinh ngạc thì cánh cửa đằng sau đã bị một bàn tay to, thon dài đóng sầm lại. “Rầm” một tiếng, kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Lục Tấn Uyên bước ra từ phòng tắm, nước trên tay vẫn còn đang chảy. Có vẻ như, lúc nãy, anh nghe thấy tiếng tiếng động khi cô quay lại, cho nên mới bước ra.
Ôn Ninh giật mình, cất tiếng nói theo phản xạ tự nhiên. Nhưng, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Cô đã quên biến đổi giọng nói của mình…
“Quả nhiên… đúng là em rồi…”
Làm sao Lục Tấn Uyên có thể không nhận ra giọng của Ôn Ninh cơ chứ. Anh cảm thấy bản thân đã nhớ nhung giọng nói này không biết bao nhiêu lần rồi. Anh đã mơ tưởng đến giọng nói này trong đầu vô số lần rồi.
Cho dù có trôi qua bao nhiêu cái mùa xuân, hạ, thu, đông thì cũng sẽ không bao giờ quên được…
Trong nháy mắt, cả cơ thể của Ôn Ninh trở nên cứng đờ, đầu óc cũng trống rỗng. Làm sao Lục Tấn Uyên lại có thể đứng trước mặt mình?
Cô đã bị bại lộ rồi… không thể… không thể được…
Ôn Ninh tự nhéo mình một cái. Cô thấy có thể là do gần đây quá mệt mỏi nên đã gặp ảo giác mất rồi.
Nhưng mà, gương mặt người đàn ông kia rất rõ ràng, lại gần ngay trước mắt. Sự lạnh lùng băng giá này hoàn toàn không phải kiểu lãnh đạm xa cách giữa người với người.
Có một chút háo hức hiện lên trên gương mặt điển trai của Lục Tấn Uyên. Và trong ánh mắt của anh rực lên một ngọn lửa mà cô chẳng hề muốn suy đoán gì thêm.
Lục Tấn Uyên ghé sát người, nhìn Ôn Ninh. Lớp trang điểm đã biến gương mặt cô trở nên khác hoàn toàn. Chẳng trách cô ấy dám cả gan xuất hiện trước mặt anh.
Nhưng thật may là anh đã không bỏ qua. Đó thật sự là cô ấy.
Ôn Ninh vẫn chưa chết. Cô vẫn đang sống sờ sờ, đứng ngay trước mặt anh.
Thứ cảm giác này khiến anh ngay cả thở cũng phải cẩn thận một chút. Vì anh sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần làm chuyện gì đó thôi là sẽ tỉnh lại ngay.
Một hồi sau, Ôn Ninh dần tỉnh táo lại. Cô nhận ra rằng giờ mình có ngụy trang thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, có giả ngu với Lục Tấn Uyên thì cũng vô dụng thôi.
Vì vậy, cô lập tức lùi ra sau một bước, xoay người, chạm vào tay nắm cửa, cố gắng mở cửa rồi sau đó chạy thoát khỏi nơi này.
Nhìn thấy hành động của cô, niềm vui trong mắt Lục Tấn Uyên đã phai nhạt đi đôi chút. Điều đầu tiên mà cô ấy nghĩ đến là chạy trốn khỏi mình sao?
Anh ta vươn tay ra, chặn tay nắm cửa lại. Một người người phụ nữ yếu ớt như Ôn Ninh làm sao có thể chống lại sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành?
Lúc này Ôn Ninh mới ý thức được rằng cô không tài nào thoát ra khỏi chỗ này.
Mà bây giờ, Lục Tấn Uyên nhờ động tác này mà có thể ôm trọn cô vào lòng. Cái không khí mập mờ này khiến tim cô như thể ngừng đập.
Ôn Ninh cảm thấy như mình đang bị thứ gì đó châm chích. Cô muốn chạy khỏi anh ta, gia tăng khoảng cách với Lục Tấn Uyên.
Nhưng Lục Tấn Uyên làm sao có thể để cô đi dễ dàng như thế. Hai tay anh chống trên cửa, nhốt cả người Ôn Ninh vào trong vòng tay của mình.
Ôn Ninh cúi đầu, hai tay nắm chặt, hàm răng đã cắn mạnh vào môi trong vô thức.
“Có thể tránh ra không?”
Ôn Ninh lạnh lùng nói một câu. Trong giọng nói dồn nén bao nhiêu đau đớn và căm tức.
Cô không muốn ở cùng một chỗ với Lục Tấn Uyên, dù chỉ là một phút hay thậm chí một giây.
Ánh mắt Lục Tấn Uyên đột nhiên trở nên giận dữ.
Anh cho rằng Ôn Ninh sẽ tức giận, sẽ nổi điên, sẽ buồn bã, có khi còn không nhịn được mà tát anh một cái.
Anh ấy hoàn toàn có thể chịu đựng được những chuyện đó.
Đó đều là những thứ anh nợ cô. Chỉ cần cô sống thật tốt, cho dù cô có muốn đánh anh, mắng anh, đều không thành vấn đề.
Tuy nhiên, phản ứng của Ôn Ninh lại là lạnh nhạt, thờ ơ.
Như thể cô chưa từng quan tâm, để ý đến anh. Lạnh lẽo đến độ đóng băng trái tim anh.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Dường như trong giọng nói của Lục Tấn Uyên đang đè nén điều gì đó. Nhưng Ôn Ninh cũng không muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đó là gì.
Cô không còn hơi sức để đuổi theo Lục Tấn Uyên nữa rồi.
“Tôi không có hứng thú, cảm phiền anh tránh ra.”
Ôn Ninh hạ quyết tâm, đẩy Lục Tấn Uyên ra. Cô muốn rời khỏi đây, muốn thoát ra khỏi bầu không khí mập mờ này. Nhưng khi tay cô vừa chạm đến người Lục Tấn Uyên thì đã bị người đàn ông này nhanh chóng bắt lấy.
Lục Tấn Uyên dùng lực rất mạnh, khiến Ôn Ninh lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Thả tôi ra đi!”
Ôn Ninh ra sức vùng vẫy. Hành động của Lục Tấn Uyên đã đánh thức những ký ức tồi tệ trong lòng cô.
Nhớ lại chuyện bị giam cầm, bị cưỡng bức khiến gương mặt cô tràn đầy đau khổ.
Nhưng Lục Tấn Uyên đã gần như bị cơn giận che mờ đi lý trí. Anh không muốn nhìn thấy người phụ nữ này làm lơ mình. Anh thà rằng để cô đánh mình hai cái còn hơn cứ luôn bị cô trốn tránh thế này.
Lục Tấn Uyên đột nhiên kéo thân thể mảnh mai của cô lại, ôm vào lòng. Cả người cô áp sát vào ngực anh.
“Tại sao em lại giả vờ chết? Tại sao lại không muốn nhìn thấy anh đến như vậy?”
Lục Tấn Uyên để cho Ôn Ninh nghe tiếng tim mình đập, đau lòng mà nói ra từng câu từng chữ.
Cô không hề biết anh đã trải qua những ngày này như thế nào. Thật sự giống như một cái xác không hồn, mất hết tất cả.
Ngay cả khi đây là sự trừng phạt mà anh phải gánh chịu cho những sai lầm của mình, thì như vậy cũng tàn nhẫn quá rồi.
“Như vậy không phải tốt cho tất cả mọi người sao?”
Ôn Ninh dần dần bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn vừa rồi.
Dưới khoảng cách thể lực quá lớn như thế này, Ôn Ninh biết rõ cho dù mình có làm gì thì cũng khó mà thoát ra được, vậy nên cô không vùng vẫy nữa.
Nhưng mà sự tiếp xúc gần gũi này khiến cô thấy không thoải mái.
“Anh đã có thứ mà anh muốn rồi, còn không hài lòng điều gì nữa?”
Ôn Ninh lạnh lùng nói.
Cho dù là một người vợ chưa cưới xứng đôi vừa lứa, một cuộc hôn nhân mang đến lợi ích cho hai bên gia đình hay thậm chí là một đứa con, anh ta đều đoạt được hết rồi.
Còn cô, chỉ là một kẻ thua cuộc với hai bàn tay trắng. Vậy mà người đàn ông này còn đóng vai nạn nhân, đi trách ngược lại mình?
Chuyện này buồn cười quá mà, đúng không?
Chỉ là lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Ôn Ninh, nhưng Lục Tấn Uyên lại thấy cực kỳ chói tai.
Bây giờ anh mới nhận ra, dường như Ôn Ninh luôn biết cách nhanh chóng và dễ dàng nhất để chọc tức anh.
Đến tận bây giờ, anh chỉ muốn có được một mình cô, chỉ khao khát duy nhất một mình cô.
‘Vậy mà từ xưa đến nay, có lẽ anh chưa từng biết được cô thích cái gì.
Nhìn người đàn ông này đanh mặt lại, Ôn Ninh lại không nhịn được cười. Cô cho rằng bộ dạng này của Lục Tấn Uyên rất buồn cười.
Rõ ràng, tất cả đều là lựa chọn của anh ta, tại sao bây giờ lại tỏ ra mình là người chịu tổn thương?
Anh ta nên thỏa mãn mới đúng chứ?
Trong lúc hai người đang nhìn nhau, không ai chịu lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng thì giọng của Hạ An Bình vang lên.
“Ôn Ninh, sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi”
Nghe thấy giọng của Hạ An Bình, ánh mắt của Lục Tấn Uyên lập tức trở nên rất nguy hiểm.
Đi?
Bọn họ muốn đi đâu?
Sự sợ hãi của Ôn Ninh vừa mới giảm bớt đôi chút. Việc Hạ An Bình vẫn đang ở bên ngoài càng khiến cô cảm thấy bình tâm hơn.
Nhận thấy được sự thay đổi của Ôn Ninh, ngọn lửa ghen tuông trong lòng Lục Tấn Uyên bùng cháy.
Người đàn ông đó chỉ cần nói một câu thôi đã khiến cô ấy yên tâm rồi ư?
Ôn Ninh ngẩng đầu, nhẹ “Thật xin lỗi, hôm nay tôi phải này. Cảm phiền anh buông tôi ra.”