Chương
Là anh đã hại Ôn Ninh sao?
Hạ An Bình không muốn nghĩ mấy thứ đó thêm nữa, nhưng mà đầu óc anh vẫn không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó.
Nếu như không phải anh một hai phải dẫn Ôn Ninh rời đi, nếu như không phải anh gọi điện thoại vào lúc đó thì có lẽ cô ấy đã không xảy ra chuyện rồi…
Hạ An Bình ngồi bệt xuống đất, sự áy náy và hối hận bủa vây lấy anh.
Một lát sau, Lục Tấn Uyên bình tĩnh lại, nói: “Buông tay ra.”
Những người đó chần chừ mà thả lỏng tay ra, Lục Tấn Uyên lập tức gọi đội cứu hộ chuyên nghiệp đến, hiện tại thời gian chính là mạng sống, anh đợi không nổi nữa rồi, Ôn Ninh thì lại càng không thể.
Đội ngũ cứu hộ chuyên nghiệp nước ngoài nhanh chóng chạy tới, bắt đầu tìm kiếm cứu hộ.
Trời lại bắt đầu mưa, nhưng Lục Tấn Uyên vẫn một mực đứng bên bờ sông chờ đợi kết quả.
Hạ An Bình nhìn sắc mặt nghiêm túc và trang trọng của Lục Tấn Uyên với tâm trạng rất phức tạp.
Những lời anh đã nói với người đàn ông này trước đó giờ đây lại có vẻ thật nực cười, anh nói anh sẽ không bao giờ làm tổn thương Ôn Ninh nhưng bây giờ người khiến cô sống chết không rõ lại chính là anh.
Nếu thật sự Ôn Ninh xảy ra chuyện gì, anh dù chết trăm nghìn lần cũng khó mà bù đắp được. Hạ An Bình bước từng bước tới gần Lục Tấn Uyên, nói: “Nếu cô ấy chết thật rồi thì phải làm sao bây giờ?”
“Tôi không tin cô ấy đã chết, cô ấy không thể nào chết được.”
Lục Tấn Uyên không mở ô, từng giọt nước từ tóc anh cứ thế mà nhỏ xuống, thuận theo từng đường nét của khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh mà chảy xuống.
Hạ An Bình không nói gì, hai người cứ dưới mưa như thế mà chờ đợi kết quả.
Qua thật lâu, cho đến khi trời cũng chầm chậm tối đi, tất cả những thứ bên ngoài đều trở nên mơ hồ đội cứu hộ mới chậm rãi đi lên bờ, có người nói: “Chỉ tìm được một ít hài cốt, chỉ sợ là…”
“Tiếp tục tìm.”
Mặt Lục Tấn Uyên không có bất cứ biểu tình gì mà nói, anh nhìn thoáng qua những mảnh vỡ của những chiếc xe bị va đập mạnh mẽ lưu lại, không hề chớp mắt chút nào.
Cuộc sống này quả nhiên biến hóa không lường, anh hồi tưởng lại tất cả những những chuyện đã trải qua trong mấy ngày nay, đầu tiên là biết được Ôn Ninh vẫn còn sống, nghĩ cách về sau làm thế nào để bắt đầu lại một lần nữa với cô ấy, sau đó đó là một trận tai nạn xe cộ nghiêm trọng, bây giờ đến việc cô ấy đang ở đâu cũng không tìm được.
Đây lẽ nào là trò đùa số mệnh cũ rích đó của ông trời sao?
Lục Tấn Uyên không tin vào số mệnh, vì vậy anh nhất định phải tiếp tục tìm kiếm.
“Nhưng mà bây giờ trời đã quá tối rồi, dù có tìm tiếp đi nữa thì…”
“Tôi đã nói rồi! Tiếp tục tìm!”
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói, giờ đây anh như một con bạc đem tất cả vốn liếng đặt cược cả trong một ván bạc, dáng vẻ mang theo vài phần điên cuồng.
Đội ngũ cứu hộ nhận một phong bì vô cùng dày mà đến đây, thậm chí có thể nói đây là một khoản thù lao bất chính, thấy Lục Tấn Uyên cố chấp như vậy họ cũng đành chịu, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
Thời gian cứ tiếp tục trôi qua như thế, mãi đến tận đêm khuya. Cơ thể Lục Tấn Uyên trong nước mưa lạnh băng mà dần dần mất đi nhiệt độ, tất cả những thứ trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nhưng người đàn ông này lại không hề có ý định đi tìm chỗ nào đó tránh mưa, cứ đứng ở nơi đó, như một pho tượng điêu khắc đứng sừng sững giữa màn mưa.
Tự mình giám sát những người đó, cũng là một loại tự trừng phạt.
Thậm chí anh còn không kìm được lòng mình mà nghĩ rằng, có phải anh đã quá gấp gáp rồi không, nếu như anh không sốt ruột đến vậy mà bức bách Ôn Ninh ở bên anh thì cô ấy đã không muốn chạy trốn, cũng sẽ không gặp phải loại chuyện này.
Những suy nghĩ ấy cứ lăn lộn mà vướng víu vào với nhau làm Lục Tấn Uyên đau đầu như muốn nứt ra, thân hình cao lớn của anh loạng choạng, dường như đã không thể thừa nhận loại tra tấn này nữa mà ngã xuống.
Cũng may là có một người đứng bên cạnh thấy anh sắp ngã, lập tức tiến về phía trước đỡ lấy anh, bàn tay tiếp xúc với da thịt lạnh như băng, vì để không gây ra náo loạn lớn hơn nữa nên Lục Tấn Uyên nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Lục Tấn Uyên tỉnh lại ở trong phòng bệnh của bệnh viện.
Anh mở mắt, nhìn thấy một mảnh trần nhà trắng toát, màu sắc này giống như màu sắc thường thấy ở thiên đường vậy, thuần khiết nhưng lạnh lẽo.
Trong phút chốc, anh nghĩ là bản thân mình đã chết rồi, có thể cùng với người phụ nữ anh đã làm lạc mất ở cùng nhau, chết cũng cùng một chỗ.
“Tấn Uyên, con đừng dọa mẹ.”
Diệp Uyển Tĩnh đứng ở bên giường nhìn thấy Lục Tấn Uyên mở mắt thì bổ nhào tới, đôi mắt của bà vì khóc và thức suốt đêm mà đã sưng đỏ cả lên, sưng to như quả hạch đào vậy.
Dáng vẻ Lục Tấn Uyên nằm trên giường bệnh làm bà nhớ lại lúc anh nằm trên giường không dậy nổi trong suốt ba năm ấy, thậm chí so với lúc đó càng làm bà sợ hơn.
Lúc Lục Tấn Uyên được đưa vào bệnh viện, mặt mũi anh trắng bệch, trên người không hề chút độ ẩm nào, thật sự giống như một mạt âm linh, mà đây đều là do anh cố ý trừng phạt chính mình.
“Có tìm thấy không?”
Lục Tấn Uyên trừng mắt, chỉ nói ra vài chữ như vậy, giọng nói cũng chỉ nhàn nhạt, như không hề nhìn thấy sự đau buồn của Diệp Uyển Tĩnh vậy.
“Không tìm được, đến mức như vậy rồi sao có thể tìm được nữa đây?”
Diệp Uyển Tĩnh không cần hỏi cũng biết con trai mở mắt ra là sẽ quan tâm đến ai.
Người phụ nữ Ôn Ninh kia rõ ràng đã đồng ý giả chết, rõ ràng đã chấp thuận sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt con bà nữa, tại sao nói lời mà không giữ lấy lời chứ?
“Hạ du thì sao? Có cho người canh giữ ở hạ du không?”
Lục Tấn Uyên nghĩ vậy liền muốn đứng dậy, nước sông bây giờ nhất định là rất lạnh đúng không? Thân thể của Ôn Ninh yếu ớt như thế sao có thể chịu nổi cơ chứ?”
“Con cứ quan tâm cô ta làm gì cơ chứ? Con không thể quan tâm một chút đến thân thể mình sao? Còn muốn mẹ phải nhọc lòng nữa sao?”
Diệp Uyển Tĩnh vội vàng ấn Lục Tấn Uyên trở lại giường, anh hiện giờ đang sốt cao như thế còn muốn rời giường, thật sự là muốn lấy cơ thể mình ra làm trò đùa mà.
“Mẹ, mẹ biết hết có phải không?”
Thân thể Lục Tấn Uyên vô lực, bị Diệp Uyển Tĩnh sống chết đè chặt, anh cũng không cách nào vùng vẫy được. Anh liền không làm gì nữa, ngược lại, đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm Diệp Uyển Tĩnh ở bên giường.
Chuyện xảy ra lúc Ôn Ninh sinh con, người hiểu rõ nhất không có ai khác ngoài Diệp Uyển Tĩnh, bà dĩ nhiên phải biết sự thật về việc Ôn Ninh có chết hay không.
Nhưng vì có thể để anh làm theo mong muốn của riêng bà mà bà một mực che giấu.
“Mẹ…”
Diệp Uyển Tĩnh do dự một chút, ngập ngà ngập ngừng mà nói: “Mẹ cũng là vì tốt cho con.”
“Nhưng đáng tiếc, loại tốt lành ấy con không cách nào tiếp thu được.”
Lục Tấn Uyên nghe thấy lời Diệp Uyển Tĩnh nói, hoàn toàn không nằm ngoài dự kiến của anh, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, một loại mệt mỏi đến từ cả thân thể lẫn tinh thần.
Bất luận khi nào, bất luận bà ấy làm gì, mẹ cũng đều có thể nghĩ đến bốn chữ “vì tốt cho con” kia, để ngoài tai tất cả những phản kháng của anh, giống như là chỉ cần không làm theo sắp xếp của bà thì chính là phạm phải tội bất hiếu trời đất không dung tha.
“Nhưng mẹ… mẹ cũng không nghĩ đến cô ta sẽ thật sự xảy ra chuyện.”
Diệp Uyển Tĩnh hơi sợ hãi, nếu như cảm xúc Lục Tấn Uyên bị kích động mà cãi nhau với bà, bà cũng sẽ không hoảng loạn, nhưng mà bây giờ nhìn thấy sự bình tĩnh của con trai bà lại có một cảm giác vô cùng hoảng hốt.
Cứ như có đang có thứ gì đó đã chậm rãi biến hóa dưới lớp vỏ bình tĩnh kia.
“Có thể Ôn Ninh đã nói đúng, đối với cô ấy mà nói, nhà họ Lục như là số kiếp của cô ấy, hại cô ấy ngồi tù oan, hại cô ấy vì khó sinh mà xém chút nữa mất mạng, còn hại cô ấy mất con…”
“Bây giờ hại cô ấy đến cả tính mạng cũng không còn, nhà họ Lục thật sự là đã nợ cô ấy quá nhiều rồi.”
“Tấn Uyên, con đừng như thế. Con như thế mẹ rất lo lắng, rất sợ hãi.”