Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

chương 300

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Cậu có biết rằng nếu Lục Tấn Uyên giúp cậu thì con đường sau này của cậu sẽ thuận lời lắm không?”

Lê Tư Duệ vỗ đùi cái bộp.

Bạn thân của cô thực sự là thiếu thông minh, ngay thắng quá mức thành ra ngu ngốc.

“Nhưng cũng đâu còn cách nào khác.”

Vô Ưu không nói chuyện mình có số điện thoại của Lục Tấn Uyên bởi vì cô đã quyết tâm sẽ không dính dáng gì đến người kia nữa.

“À mà cậu bị thương như này, Đinh Thiên Vũ đâu rồi? Phan Như Lan thì chẳng nói làm gì, sao đến cả vị hôn phu của cậu cũng không tới, đúng là tệ bạc mà.”

“Anh ấy còn bận rộn với công việc, hơn nữa còn đang ở nước ngoài…”

Nghĩ đến Đinh Thiên Vũ, tim Vô Ưu lại vô cùng đau đớn.

Cô vẫn không có dũng khí để liên lạc với anh ấy.

Vừa nghĩ tới việc bản thân có thể bị ruồng bỏ, Vô Ưu liền cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bởi vì bản thân không có cái gì, cho nên đối với thứ mà mình có được, cô cảm thấy rất lo sợ sẽ đánh mất nó, thậm chí còn có xu hướng hơi thái quá.

“Đừng nói với tớ là anh ta còn không biết cậu xảy ra chuyện nhé.”

Vẻ mặt Lê Tư Duệ tràn đầy kinh ngạc. Bạn gái xảy ra chuyện lớn như vậy, sao một vị hôn phu có thể bỏ mặc được chứ?

Trong mắt cô, tình cảm của bọn họ thực sự có chút méo mó.

Nhất là Đinh Thiên Vũ, mặc dù anh ta luôn cư xử rất tình cảm và bao dung nhưng hành động của anh ta lại giống như đang cố diễn kịch, khiến cho người khác không thể đoán ra được.

Lê Tư Duệ cũng đã nói với Vô Ưu, nhưng cô ấy lại không chịu nghe, cho nên cô cũng không muốn nói nữa.

“Cho dù có bận cũng không thể không quan tâm được. Vậy về sau lỡ cậu xảy ra chuyện, anh ta cũng mặc kệ như vậy ư? Vậy thì hai người kết hôn để làm gì chứ?”

“Gần đây, công việc ở công ty anh ấy rất dồn dập, thực sự thì số lần gọi điện thoại về nhà của anh ấy đã ít đi rất nhiều. Nhưng mà tớ cảm thấy việc này vẫn rất bình thường, tớ chỉ cần chờ đến khi anh ấy ổn định lại là được.”

Vô Ưu vốn chẳng cảm thấy chuyện này có gì đáng để bận tâm, dù cô cũng có chút thất vọng. Nhưng Lê Tư Duệ nói vậy, càng khiến cô thêm uất ức.

Dù là người con gái hiểu chuyện thế nào cũng cần có phải một người đàn ông ở bên che chở, nhất là vào thời điểm dễ bị tổn thương.

Có điều vì không muốn làm phiền Đinh Thiên Vũ nên bình thường Vô Ưu sẽ không chủ động quấy rầy.

“Bình thường chỗ nào chứ? Cậu không xem phim truyền hình à? Con trai mà đã thích ai thì lúc nào cũng muốn được nói chuyện với người kia, lúc nào cũng muốn ở cạnh người kia. Trong khi đó anh ta đối xử với cậu rất lạnh nhạt, nếu như sau khi kết hôn vẫn tiếp tục như vậy thì cậu định sống một mình luôn à?”

“Không đâu…”

Vô Ưu nói là nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

“Nếu một người đàn ông không muốn liên lạc với cậu thì nhất định không phải là anh ta bận rộn, chỉ là không có hứng thú với cậu mà thôi, hoặc không thì là anh ta có hứng thú với người khác.”

Lời nói của Lê Tư Duệ khiến sắc mặt Vô Ưu trở nên tái nhợt.

Cô hoàn toàn tin tưởng Đinh Thiên Vũ, nhưng mà…

Quả nhiên, cô vẫn không kiên cường đến vậy, vẫn rất cần có người an ủi và che chở.

“Thôi được rồi, cậu cứ suy nghĩ thật kỹ đi. Tớ đói bụng rồi, đi mua đồ ăn đây.” Lê Tư Duệ cũng không muốn ép buộc cô, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Lúc này Vô Ưu mới nhớ đến đồ ăn mà người kia đưa đến: “Không cần đâu, ở đây có sẵn rồi.”

Lê Tư Duệ gật đầu. Vô Ưu mở hộp cơm ra, nét mặt kinh ngạc.

Món ăn bên trong đều là những món mà cô thích.

Nhưng mà hình như cô chưa nói cho Lục Tấn Uyên biết sở thích của mình thì phải?

Sao anh ta lại biết được chuyện này? Vô Ưu đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả người. Chẳng lẽ cô bị theo dõi sao?

“Có chuyện gì vậy? Đây đều là những món cậu thích mà.”

Lê Tư Duệ nhìn cô, hơi khó hiểu.

Vô Ưu lắc đầu, nhìn những món ăn kia, đột nhiên không muốn ăn nữa.

Cô vẫn đang bị ám ảnh bởi chuyện của Đinh Thiên Vũ, nay cô còn cảm thấy rất bất an với sự tồn tại của Lục Tấn Uyên.

Cô tùy tiện ăn vài miếng. Lê Tư Duệ nói rằng sẽ ở cùng cô một đêm. Có lẽ là vì cô ấy thấy cô thật đáng thương khi phải ở một mình.

Vô Ưu không từ chối. Hai người dọn dẹp giường xong liền nằm xuống, giết thời gian.

Trên TV là một chương trình hòa giải nhàm chán. Đại khái là câu chuyện sau kết hôn của một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông phát hiện người phụ nữ từng mang thai nên không chấp nhận được, hai người cãi nhau ầm ĩ.

Vô Ưu xem đến mức thất thần.

Trên màn hình, một đôi nam nữ cãi vã dữ dội, nếu người chủ trì không can ngăn thì đã xảy ra ẩu đả rồi.

“Cậu thử nói xem, có phải người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận việc bạn gái của mình đã từng sinh con không?” Vô Ưu nhìn vào màn hình, có chút xúc động lại có chút thất vọng, vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Sinh con sao? Có gì mà không chấp nhận được, bây giờ đã là thế kỷ rồi, ai còn để ý đến mấy cái này nữa? Nhưng mà cô gái kia giấu diếm như thế là sai rồi, lừa dối người ta như vậy bị phát hiện đúng là đáng đời.” Nói xong, Lê Tư Duệ mới cảm thấy Vô Ưu có gì đó khác thường, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô.

“Không sao đâu, tớ chỉ hỏi qua thôi mà.” Vô Ưu hoảng hốt chuyển chủ đề.

“Tớ cảm thấy, ngoài mấy tên gia trưởng muốn thừa kế tài sản của gia đình thì những người khác đều không quan tâm đến chuyện này, cứ thành thật mà nói là xong. Không phải có rất nhiều bà mẹ có con tái hôn đều tìm được hạnh phúc của mình hay sao?”

Vô Ưu gật đầu, nhưng cũng cảm thấy không quá xác đáng. Trông thấy biểu cảm của cô vẫn bình thường, Lê Tư Duệ cũng không dò hỏi cô nữa.

Cô có biết một chút về quá khứ của Vô Ưu, biết rằng cô ấy đã gặp không ít khó khăn trắc trở nhưng lại không biết cụ thể

là chuyện gì. Cứ dò hỏi mãi cũng không phải cá tính của cô, cô chỉ có thể an ủi: “Mấy chương trình như vậy đều có kịch bản sẵn rồi, toàn linh tinh cả mà, cậu đừng để ý quá. Cứ tin nó là thật thì cậu sẽ An,”

thua đây.

Vô Ưu khá thờ ơ với lời an ủi của Lê Tư Duệ, dù biết rằng đối phương có ý tốt.

Nhưng đây là cuộc sống của cô, nếu như xem xét lại những gì mà cô đã từng trải qua trong quá khứ thì có thể thấy, nó còn hoang đường hơn cả kịch bản trên tỉ vi nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục thôi.

Cô nhớ rằng Đinh Thiên Vũ đã từng kiên định nói rằng anh không quan tâm đến quá khứ của cô. Ngày mà anh muốn cô làm bạn gái của anh, cô còn không dám tin đấy là sự thật, chỉ cho rằng đó là một trò đùa.

Cho nên cũng chỉ vì câu nói kia mà dù sau này thái độ của anh ta có trở nên lạnh nhạt, cô cũng không hề nghi ngờ. Nếu anh ấy không yêu cô, thì cũng chẳng nhất thiết phải tiếp cận cô như vậy.

Cho nên, dù thế nào cô cũng nên tin tưởng vào anh ấy.

Nghĩ đến đó, Vô Ưu đứng lên: “Tớ đi vệ sinh.”

Khóa cửa lại, cô gọi điện thoại cho Đinh Thiên Vũ.

Bởi vì múi giờ chênh lệch nên cô nghĩ anh hẳn chỉ mới rời giường.

Chuông điện thoại reo lên một lúc, nhưng đối với Vô Ưu, khoảng thời gian ngắn ngủi đó lại dài dằng dặc như cả một thế kỷ. Cô nín thở, không dám bỏ qua chút âm thanh nào.

Cuối cùng, điện thoại cũng được kết nối.

“Alo?” Giọng nói của Đinh Thiên Vũ có chút uể oải, mất kiên nhẫn.

“Là em…” Trong lòng Vô Ưu chợt trở nên căng thẳng, nói tới nói lui, ấp a ấp úng, cũng không biết phải nói gì để người ta dễ dàng tiếp nhận.

“Chuyện gì vậy?” Giọng nói của Đinh Thiên Vũ vang lên, Vô Ưu cảm thấy giọng anh rất khàn, hoàn toàn khác với giọng nói dịu dàng thường ngày. Hô hấp dường như còn nặng nề hơn.

Chẳng lẽ anh ấy không khỏe sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio