Chương
“Ồ?” Lục Tấn Uyên híp mắt lại, bị một đứa nhóc ranh năm tuổi nói như vậy, anh thật sự không thể chịu nổi được: “Ý của con là con thất tình rồi sao?”
Lục Tấn Uyên chú ý tới dòng chữ trên máy điện thoại của cậu nhóc, anh không hề khách sáo chút nào mà trực tiếp giành lấy xem qua một cái, là giao diện Facebook của người phụ nữ ngày hôm qua.
Nhìn lịch sử trò chuyện cuối cùng giữa hai người, ánh mắt người đàn ông tối đi.
Người phụ nữ đó thực sự đang hẹn hò với người đàn ông khác ư?
Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy rất không sảng khoái, nhưng mà anh rất nhanh liền lắc đầu, chuyện này làm sao có thể được.
Chỉ là một người phụ nữ vừa mới quen biết, chẳng qua là đã từng cứu qua Lục An Bảo mà thôi, lẽ nào anh đã nảy sinh ra những cái suy nghĩ không đáng có với cô rồi?
Vẻ mặt của Lục Tấn Uyên u ám đi, theo sau đó, anh lại chỉ lấy cái lý do là vì không muốn con trai mình không vui nên mới có cái suy nghĩ khác thường này.
Lục An Bảo trơ mắt nhìn điện thoại của mình bị cướp đi: “Này ba ơi, ba đây là đang xâm phạm quyền riêng tư của con, mau trả điện thoại lại cho con ngay.”
Lời nói vừa dứt, Lục Tấn Uyên mới nhận thức được hành vi này của mình kỳ lạ đến như thế nào, nhưng anh lại không lập tức trả điện thoại lại cho Lục An Bảo.
Khi thấy Lục An Bảo bày ra vẻ mặt không vui vẻ, hai má phồng lên thành cái bánh bao nhỏ để thể hiện sự bất mãn của mình, Lục Tấn Uyên chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Mau ra ngoài ăn sáng và uống hết sữa đi, thì ba mới trả lại điện thoại cho con.”
Lục An Bảo thường ngày ăn cơm rất hay kén cá chọn canh, đặc biệt là không thích uống sữa, bây giờ Lục Tấn Uyên bắt được thóp của cậu, giọng điệu rõ ràng là đang đe dọa.
“Ba, ba đây là đang cậy thế mà ăn hiếp người.” Lục An Bảo cảm thấy bất lực, từ nhỏ đến lớn thứ cậu ghét nhất chính là phải uống sữa, mỗi lần đều muốn nghĩ cách trốn đi, lần này lại bị nắm được thóp trong tay, thật sự là oan ức muốn chết.
“Hử? Con không muốn điện thoại nữa sao?” Lục Tấn Uyên mới không thèm quan tâm đến lời kháng nghị này của cậu nhóc: “Không ngoan ngoãn đi ăn sáng cho xong, thì đừng đến quấy rầy ba.”
Anh vừa nói, liền rất thuận tay mà lấy đi cái điện thoại bảo bối của Lục An Bảo, bỏ lại cậu nhóc một mình ngồi trước bàn ăn vừa buồn bực vừa tiêu hóa hết mấy món rau cải và sữa mà mình không thích ăn đó.
Lục Tấn Uyên đi đến thư phòng, rồi trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho người phụ trách ở bệnh viện, sau khi xác nhận được người đến thăm là một người phụ nữ, vẻ mặt vốn đang u ám của anh mới hoà dịu một chút.
Ngón tay anh di chuyển trên màn hình: “Là người phụ nữ.”
Vô Ưu bên đầu máy bên kia nhìn thấy dòng tin nhắn có chút kỳ lạ đó, suy nghĩ một hồi, rồi vẫn thành thật mà trả lời: “Đoán đúng rồi, là một người bạn của tôi, là con gái.”
Khi nhìn thấy tin nhắn này, khóe môi vốn đang căng chặt của Lục Tấn Uyên mới thả lỏng được một chút: “Một mình cô ở đó cảm thấy rất buồn chán sao? Gia đình của cô đâu?”
Vô Ưu suy nghĩ một lúc, tình huống của cô đặc biệt, cô cũng không muốn nói chuyện này với một đứa trẻ năm tuổi: “Ừ, người trong nhà đều ở nơi khác không về được, dù gì thì cũng không phải chuyện to tác gì, nên không cần phải để họ lo lắng nữa.”
Lục Tấn Uyên cứ thế nhìn ra được sự cô đơn trong vài dòng chữ ngắn ngủi này của cô.
Cô bị thương rồi mà vẫn phải chống cự không nói cho người nhà biết, nên nói người phụ nữ này có đủ sự mạnh mẽ, hay là đến chuyện dựa dẫm vào người khác cô cũng không dám đây?
“Nếu có thời gian, tôi sẽ đến thăm cô.” Lục Tấn Uyên gửi đáp lại: “Hiện tại cô thấy có thiếu sót gì, có thể trực tiếp đến tìm nhân viên bên đó, nếu như có người dám thất lễ, thì cô cứ trực tiếp nói với tôi.”
Vô Ưu thẫn thờ nhìn theo dòng tin nhắn Facebook dài ngoằn ngoẵn này, cô không biết có phải là ảo giác hay không, cô vẫn cứ cảm thấy giọng điệu của cách nói chuyện này, dường như không giống là của một đứa trẻ năm tuổi, tuy nói rằng Lục An Bảo bình thường cũng thích giả làm người lớn, nhưng suy cho cùng, cậu bé không có bá đạo đến như vậy.
Lẽ nào là Lục Tấn Uyên.
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu cô được một giây, Vô Ưu lập tức ra sức lắc đầu, hôm qua cô còn đặc biệt đi điều tra về thông tin của Lục Tấn Uyên, người ta là một tổng tài lớn hàng ngày bận trăm công ngàn việc, sao lại có thời gian mà đi nhắn tin cho một nhân vật tôm tép như cô được.
Lung tung suy nghĩ được một hồi, Vô Ưu lúc này mới nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng: “Cậu cũng đừng nên tới nữa, nếu như lại gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao, người trong gia đình cậu sẽ lo lắng lắm đấy.”
Lục Tấn Uyên cau mày, lúc này cửa thư phòng bị một đôi tay nhỏ nhắn đẩy ra, Lục An Bảo vừa lấy tay áo lau vết sữa trên miệng, vừa đi tới muốn lấy điện thoại về: “Con đã ăn xong rồi, ba không tin thì cứ việc đi kiểm tra, mau trả lại điện thoại cho con.”
Lục Tấn Uyên cũng không trêu chọc cậu nữa, trả điện thoại lại cho cậu, Lục An Bảo nhanh chóng lướt xem tin nhắn trên đó: “Ba ơi, sao ba lại như vậy chứ, lại lấy Facebook của con đi trò chuyện với con gái người ta, ba có biết xấu hổ không?”
“Bên đó vẫn đang đợi con trả lời kìa.” Lục Tấn Uyên không quan tâm đến câu hỏi của cậu nhóc.
“Ừm, nếu như cô ấy không cho con đi một mình, thì con tìm người đi cùng con là được nhỉ?” Lục An Bảo nghiêng đầu, một chút cũng không cảm thấy đây là vấn đề khó khăn gì, trong nhà có nhiều vệ sĩ như vậy, tùy tiện đưa theo hai người đi ra ngoài, không phải là được rồi sao?
“Không được, ba không yên tâm.” Lục Tấn Uyên không chút khách khí mà từ chối.
“Thế thì..” Lục An Bảo có chút không nói nên lời, đây có gì phải lo lắng chứ, mấy vệ sĩ của nhà họ Lục đều được lựa chọn cẩn thận, một đối chọi với mười người cũng không thành vấn đề gì?
“Ba sẽ đi với con.” Lục Tấn Uyên cầm một cuốn sách lên, vẻ mặt thờ ơ.
“…” Lục An Bảo đột nhiên bị nghẹn đến không nói nên lời, làm sao cậu cứ cảm thấy ba mình nói như vậy, rõ ràng là mang theo động cơ không đơn giản nhỉ: “Ba đi, con sẽ thấy gò bó lắm.”
Cảm nghĩ của Lục An Bảo về người ba này là siêu cấp xuất sắc, vô cùng giỏi giang, nhưng lại rất vô vị, hơn nữa còn rất nghiêm khắc.
Nếu như ba cũng đi theo, thì cậu không phải là sẽ lại bị canh chừng rất chặt chẽ sao, đến lúc đó cậu ở trước mặt con gái sẽ bị kêu đi gọi đến như thế mất mặt biết bao.
“Con cho rằng nếu như chuyện như ngày hôm qua lặp lại một lần nữa, ba sẽ làm gì con?”
Vẻ mặt của Lục Tấn Uyên không được tốt lắm, nếu như cậu nhóc còn dám làm ra chuyện như vậy, ông bố đây sẽ bóp chết cậu đi.
“Đó cũng không phải là một chuyện ngoài ý muốn sao?” Lục An Bảo tự biết mình đuối lý: “Con sẽ nói cho cô ấy biết một tiếng.”
Lục Tấn Uyên không có biểu hiện gì,
nhàn nhạt mà ngước nhìn bộ dạng không tình nguyện của cậu nhóc.
“Hãy yên tâm đi, ba tôi sẽ đưa tôi đến đó, không ai dám làm gì trước mặt ba tôi đâu.”
Vô Ưu có chút kinh ngạc, Lục Tấn Uyên không phải vô cùng bận rộn sao?
“Có lãng phí đến thời gian của anh ấy không?”
“Đương nhiên là không, cứ như vậy đi.” Lục An Bảo vội vàng đưa ra quyết định, khi thấy chuyện đã xong xuôi, lắc lắc cái điện thoại ở trước mặt Lục Tấn Uyên: “Nếu như đã kết thúc hết rồi, thế thì con trở về trước đây.”
“Chờ một chút.” Lục Tấn Uyên ngăn cậu nhóc lại.
“Còn còn sao nữa?” Lục An Bảo cảm thấy anh mà mở miệng thì chắc chắn sẽ không phải là việc tốt, liền giấu cái điện thoại đến sau lưng.
“Đưa cho ba phương thức liên lạc của cô ấy.” Lục Tấn Uyên nói một cách vô cùng tự nhiên.
Lục An Bảo với vẻ mặt quái lạ nhìn sang anh một cái, sau đó lại như nghĩ ra được điều gì, cậu bé đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, sáp lại gân: “Ba à, ba nói thật đi, hôm nay ba cướp điện thoại của con, có phải là ba hôm qua đưa số điện thoại cho người ta mà người ta không liên lạc với ba không.”
Lục An Bảo càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, hôm qua ba còn bày ra bộ dạng ngầu lòi tiêu sái mà đưa một tấm danh thiếp cho người ta rồi bỏ đi, kết quả là người ta còn không thèm quan tâm tới nữa.
Chẳng lẽ đây chính là chớ giả giang hồ mà có ngày sẽ bị sét đánh trong truyền thuyết sao?
Bàn tay anh đang để trên gáy sách chợt siết chặt lại, sau đó cầm lấy điện thoại bấm một dãy số: “A lô, ở đây tôi có một người không được nghe lời lắm.”
“Đừng đừng đừng.” Lục An Bảo vội vàng giành lấy điện thoại của anh lại: “Không sao, anh ấy đang nói đùa, hơ hơ.”
Nói xong, cậu nhóc nhanh chóng khai ra tên tài khoản Facebook của Vô Ưu cho Lục Tấn Uyên, cậu nhóc vừa bấm gửi đi cái miệng vừa không ngừng oán hận: “Đây không phải là giống như câu được gọi là ỷ lớn ăn hiếp nhỏ sao.”