Chương
Vô Ưu không còn cách nào khác, cuối cùng vẫn phải chịu thua mà mềm lòng đồng ý với cậu bé, Lục Tấn Uyên cứ ở bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình, đối với khả năng diễn xuất của con trai mình anh không bình luận gì thêm, nhưng về người phụ nữ này.
Anh nhìn cô, cảm giác quen thuộc kỳ lạ đó lại xuất hiện, anh không nhịn được cau mày.
Điểm dừng chân đầu tiên của Lục An Bảo là khu công viên vui chơi giải trí mà bọn trẻ thường hay muốn đến, Lục Tấn Uyên thường ngày bận rộn, chưa từng dẫn cậu nhóc đi đến đây chơi, nên hôm nay đúng lúc bù vớt lại.
Khu công viên giải trí rất lớn, phần lớn đều là các bậc phụ huynh đưa con mình đến đây chơi, xung quanh đều có tiếng cười nói vui vẻ của các trẻ nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của các bé, tâm trạng của cô cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Ba ơi, bên đó có máy ảnh cho thuê, ba đi thuê một cái được không, con muốn chụp ảnh với Ưu Ưu.”
Đối với điều kiện không phải quá đáng của con trai anh đều sẽ cố gắng đáp ứng.
Lục Tấn Uyên rời khỏi chưa được bao lâu, Lục An Bảo liền gặp được người quen, người này còn là bạn học cùng lớp ở trường mẫu giáo của cậu nhóc, đáng tiếc là mối quan hệ giữa hai người không được tốt lắm.
“Lục An Bảo, không ngờ cậu cũng tới đây chơi đấy.” Giọng nói non nớt còn mang chút kiêu ngạo.
Vô Ưu quay đầu lại, liền nhìn thấy một phụ nữ ăn mặc như một quý phụ, dẫn theo một đứa con trai mập mạp đi tới, nghe lời nói hiển nhiên là quen biết với cậu nhóc.
Khuôn mặt nhỏ của Lục An Bảo nghiêm lại, lộ rõ vẻ không vui, cậu hừ một tiếng: “Khu công viên giải trí đâu phải là của nhà cậu, tôi muốn đến đương nhiên là có thể đến.”
Đứa con trai mập mạp bĩu môi, làm mặt hề với cậu nhóc, như nhớ đến điều gì, cậu ta lập tức ôm lấy cánh tay của mẹ mình, cười một cách đắc ý.
“Hôm nay là mẹ tôi đi cùng tôi đến đây, ai giống như cậu chứ, ngay cả mẹ còn không có, còn không biết xấu hổ mà đến công viên giải trí chơi nữa, hừ.”
Lời đứa con trai nói tuy là lời nói của một đứa con nít, nhưng nội dung lời nói lại rất khiến người tổn thương, Vô Ưu không khỏi cau mày, không biết tại sao khi nghe thấy người khác nói Lục An Bảo không có mẹ, trong lòng cô liền trào lên một nỗi phẫn nộ và chua xót không thể giải thích được.
Cô nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Lục An Bảo căng cứng lại, trong đôi mắt to luôn sáng long lanh ấy, bất ngờ vụt qua một nỗi đơn côi buồn tĩu, cô tức thì cảm thấy rất đau lòng.
Mặc dù cô vẫn không biết cụm từ không có mẹ của cậu con trai mập mạp kia là có ý nghĩa gì, nhưng cô lại không hề muốn nhìn thấy bộ dạng của cậu nhóc lúc này.
Vô Ưu không chút do dự bế lấy Lục An Bảo vào trong lòng, cô nhìn về phía cậu con trai mập mạp: “Bạn nhỏ à, cô là mẹ của An Bảo, lời nói lúc nãy của bé rất thất lễ đấy, sau này không được nói như vậy nữa nhé.”
Cậu con trai mập mạp ngây ngốc, dường như không ngờ tới Lục An Bảo đột nhiên lại có một người mẹ.
Lục An Bảo ngây người nhìn cô, sau đó cậu ôm lấy cổ cô, nhìn cậu con trai mập mạp lớn tiếng nói: “Ai nói tôi không có mẹ? Cậu có nhìn thấy không, đây chính là mẹ của tôi.”
Cậu vừa nói vừa ra vẻ đắc ý, nhìn xéo qua cậu con trai mập mạp một cách khinh thường: “Mẹ tôi đẹp hơn mẹ cậu rất nhiều, cậu có biết tại sao cậu lại mập như vậy không? Đó là do vấn đề di truyền đấy cậu có biết không, xí, nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch này của cậu là biết là không biết rồi.”
Khóe miệng của Vô Ưu giật giật, nhìn thấy khuôn mặt xanh mát của mẹ cậu nhóc mập mạp, cô lập tức nói lời xin lỗi, còn không nhịn được vỗ vào mông của Lục An Bảo một cái.
Cô coi như đã nhìn rõ được, cậu nhóc này không hề biết đến cái gì gọi là dừng lại đúng lúc.
Lục An Bảo nhận được sự cảnh cáo, lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Sau khi hai mẹ con mập mạp cùng nhau rời đi, Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm, cô vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang ung dung ngước nhìn về phía hai người họ.
Cô nhớ đến hành động vừa rồi của mình, cũng không biết là anh đã nhìn thấy được bao nhiêu rồi, rồi cô ngượng ngùng đặt Lục An Bảo xuống đất, đang do dự nên giải thích như thế nào.
Lục Tấn Uyên không cho cô cơ hội, nhìn sang Lục An Bảo: “Muốn chơi trò gì?”
Cậu nhóc lập tức lấy tờ giấy kế hoạch của mình ra, bắt đầu từng cái một đi tiến hành, cả một buổi sáng ba người cùng nhau chơi được không ít trò chơi.
Tuy đều là những trò chơi dành cho trẻ em, nhưng Vô Ưu vẫn cảm thấy khá là thích thú.
Đến lúc ăn cơm trưa, Lục Tấn Uyên đột nhiên nói: “Lục An Bảo, xin lỗi cô Ưu đi.”
Một lớn một nhỏ đồng thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.
Lục Tấn Uyên nhàn nhạt nói: “Cô Ưu còn chưa kết hôn, mà con lại ở trước mặt người khác nhận bừa quan hệ, con đã làm tổn hại đến thanh danh của cô Ưu, sau này không được làm như vậy nữa.”
Lục An Bảo bĩu môi không vui, không nói chuyện.
Vô Ưu lập tức nói: “Đừng trách An Bảo, đó là chủ ý của tôi. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, anh Lục, nếu như khiến anh cảm thấy khó xử, tôi rất xin lỗi, lần sau sẽ không như thế nữa.”
Lục Tấn Uyên nhìn cô, nhìn đến khi Vô Ưu rợn cả tóc gáy rồi anh mới chậm rãi nói: “Thì ra là cô Ưu tự nguyện, nếu như là vậy thì cũng không có vấn đề gì.”
Hở?
Vô Ưu có chút ngớ người, thế rốt cuộc là để ý hay không để ý đây? Cô có chút không hiểu rõ, nhưng cũng không định tiếp tục chủ đề này nữa.
Vào buổi chiều, kế hoạch của Lục An Bảo ở công viên giải trí vẫn còn một trò chơi cuối cùng chưa được trải nghiệm, đó chính là ngôi nhà ma.
Vô Ưu hơi cau mày: “Hay cái này bỏ qua đi, hơn nữa trên này cũng kiến nghị về yêu cầu về tuổi tác.”
Bảng cáo thị ở phía bên ngoài, xác thực đã ghi rõ là khuyến cáo trẻ em dưới mười hai tuổi tốt nhất không nên tham gia, cô cũng cho rằng tốt hơn là trẻ em không nên trải nghiệm trò chơi này.
Nhưng Lục An Bảo lại nhất quyết muốn chơi, cậu nhóc vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình: “Ưu Ưu, không sao đâu, nếu như cô sợ thì cứ nắm tay cháu đi, cháu sẽ bảo vệ cho cô.”
Vô Ưu: “…”
Lục Tấn Uyên ngược lại không có ý kiến gì, anh vẫn hiểu rất rõ về con trai mình, chỉ là một ngôi nhà ma ám bé nhỏ, vẫn không thể dọa được cậu nhóc đâu.
Hai đối một, số ít thuận theo số nhiều, Vô Ưu chỉ có thể đồng ý.
Sau khi thanh toán tiền, họ cùng nhau bước vào ngôi nhà ma, đúng như suy nghĩ của họ, ánh sáng bên trong rất u ám.
Các bức tường xung quanh lồi lõm không được bằng phẳng, ở trong góc chồng chất một đống đầu lâu xương sọ, những con nhện chậm rãi di chuyển bò sát trên tường.
Bởi vì nhìn trông giống y như thật, Vô Ưu nhất thời cũng thật không xác định được có phải là thật hay không, nói thật là cô vẫn khá sợ những con côn trùng này, làm cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Lục An Bảo bước đi một cách hào phóng, không những đưa chân đá đổ đống đầu lâu xương sọ đó, cậu nhóc còn móc một con nhện từ trên tường xuống, năm lấy chân của nó lật qua nhìn đi nhìn lại.
Vô Ưu nhìn con nhện trong tay cậu nhóc còn đang giấy giụa giương nanh múa vuốt, cô liền không nhịn được mà da đầu tê dại, nhỏ giọng nói.
“Ba à, quả nhiên trong nơi này đã được trang bị thiết bị cảm biến, cách bày trí chả được thực tế một chút nào.” Lục An Bảo bĩu môi, khinh thường mà ném con nhện ra ngoài.
Ba người đi thẳng về phía trước và đi vào một căn phòng, trong căn phòng có mấy cái giường sắt, trên mỗi chiếc giường đều có “người”.
Đến khi bọn họ bước vào, một trong những “người” trên chiếc giường đó còn hướng về phía họ đi tới, Vô Ưu không khỏi bị dọa cho hết hồn, cô khẽ kinh sợ thốt lên một tiếng.
“Ưu Ưu đừng sợ, nhìn cháu này.”
Cánh tay và đôi chân nhỏ của Lục An Bảo lập tức làm ra tư thế chiến đấu ti chuẩn, cậu nhóc đột ngột quay người lại và nhấc chân lên, trực tiếp đá ngã “người” đang định đi tới.
Sau khi cậu nhóc tung cú đá xong, liền hớn hở chạy tới trước mặt Lục Tấn Uyên giành công: “Ba, cảm thấy thế nào?”
Lục Tấn Uyên nhàn nhạt cho ra lời nhận xét: “Tốc độ miễn cưỡng thông qua, nhưng lực độ không đủ.”
Cậu nhóc nhịn không được bĩu môi, cảm thấy không vui.
Vô Ưu đột nhiên mở to con mắt chỉ thẳng vào phía trước: “Nó nó nó lại đứng lên kìa.”
Chất lượng của ngôi nhà ma này thực sự đã rất không tệ rồi, mỗi thứ đạo cụ trong đó đều được làm rất chân thực, ví dụ như “người” trước mặt bọn họ vậy, sau khi vừa bị cậu nhóc đá ngã, thế mà còn @ phát ra một tiếng rên nhẹ, giống hệt như người thật vậy.