Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

chương 310

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Quả nhiên, sau khi Lưu Tâm Lan nhìn thấy cô, sắc mặt bà ta liền tối sầm lại, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi đó, như thể hận không được mà muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nhưng dù thế nào bà ta vẫn nhớ đến là phải giữ hình tượng của mình, không có mắng chửi trước mặt mọi người, mà lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một cái, nghênh ngang kiêu ngạo mà bước vào văn phòng của cô.

Vô Ưu thở dài đi theo vào trong, rồi đóng cửa lại, ngăn chặn những ánh mắt tò mò kỳ lạ ở bên ngoài đi.

Lưu Tâm Lan vung tay ném ra một đống bức ảnh đến trước mặt cô: “Cô hãy tự mình xem những chuyện xấu hổ mà cô đã làm đi.”

Cô cúi đầu xuống, không khỏi trợn to con mắt, trong những bức ảnh này ngoại trừ cô ra, còn có hai cha con nhà họ Lục, địa điểm là cảnh khi họ vào trong khách sạn ngâm suối nước nóng của hai ngày trước.

Vô Ưu không nhịn được nói: “Bác phái người theo dõi cháu?”

“Ô hay, bảo tôi theo dõi cô? Cô cho rằng bản thân mình là cái thá gì.”

“Nếu như đã dám làm, thì đừng mong có thể giấu giếm được nữa, đó cũng là do ông trời có mắt, nên cho hôm đó tôi được tình cờ đụng phải, nếu không cả gia đình chúng tôi đều bị cô lừa dối rồi.”

Lưu Tâm Lan híp mắt chỉ vào người cô Lưu à tôi cớm đã biết cô không phải thứ đàn bà tốt đẹp gì mà, trên người có bí mật, bây giờ bị tôi bắt được thóp đuôi hồ ly rồi chứ gì.”

Vô Ưu căn bản không ngờ là sẽ xảy ra chuyện này, cô hoảng loạn giải thích: “Không phải đâu bác gái, bác thật sự đã hiểu lầm rồi, đứa trẻ này chỉ là một người bạn của cháu, người đàn ông bên cạnh là ba của cậu bé, chúng tôi…”

“Đủ rồi.”

Lưu Tâm Lan tức giận ngắt lời cô, bà ta trừng mắt nhìn cô: “Chứng cứ đều được bày ra ở trước mặt cô rồi, cô còn muốn ngụy biện.”

“Hai người này, một người là gã đàn ông bên ngoài của cô, còn một người là đứa con trai do cô sinh ra chứ gì, đúng lúc được tôi bắt gặp, tôi cũng xem như hiểu rõ rồi, cái gì mà mất trí nhớ không nhớ được những chuyện đã xảy ra trước đây, tất cả đều là giả dối, mục đích của cô chính là muốn lợi dụng lòng thương hại của con trai tôi, ham muốn đến tài sản của nhà họ Đinh chúng tôi.”

“Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng mơ tưởng tới nữa, chỉ cần tôi còn chưa chết, thì cô đừng mơ mộng mà vào được cửa nhà của nhà họ Đinh tôi.”

Vô Ưu có trăm miệng cũng không biện giải được, cô sốt ruột đến gần như sắp khóc, không nhịn được mà nắm lấy tay của Lưu Tâm Lan: “Bác gái, bác hãy tin cháu đị, hãy nghe con giải thích có được không, chuyện thực sự không phải là như thế này.”

“Cô cút đi cho tôi.”

Lưu Tâm Lan ra sức đẩy cô xuống đất, lau chùi đôi bàn tay của mình như thể sợ sẽ dính phải vi khuẩn gây bệnh gì vậy, trong mắt hiện lên sự căm ghét và khinh thường, bà ta từ trên cao trợn mắt nhìn xuống cô.

“Tôi sẽ cảnh cáo cô thêm một lần cuối cùng, hãy tự giác và biết điều mà chủ động rời khỏi con trai tôi ngay, nếu không tôi sẽ công khai chuyện xấu hổ mà cô đã làm ra trước mặt mọi người, tôi xem đến lúc đó cô còn mặt mũi gì mà ra đường gặp người nữa, hừ.”

Bà ta nói xong, liền vênh váo và hống hách mà nhấc lấy đôi giày cao gót bước đi ra ngoài.

Vô Ưu nằm sấp trên mặt đất, nước mắt kìm nén từ lúc đầu đến giờ, cuối cùng cũng tích tụ lại, từng giọt từng giọt mà rơi xuống đất.

Lúc này đây, Lưu Tâm Lan sẽ càng cảm thấy căm ghét cô hơn, cô bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, dường như phía trước luôn có một tấm lưới vô hình đang ngăn cản mối quan hệ của cô và Thiên Vũ, khiến cô cảm thấy tinh thần và sức lực đều cạn kiệt đi.

Cô không trách Lưu Tâm Lan đã đối xử cay nghiệt và buông những ngôn luận ác ý về cô, cô chỉ trách bản thân mình không nên nhất thời mềm lòng mà đi đồng ý với hai cha con nhà họ Lục đi ra ngoài đó chơi.

Cô đã có Thiên Vũ rồi, hai người cũng sắp phải kết hôn, bản thân mình nên biết tránh những hiểm nghi mới đúng, nếu không mọi chuyện sẽ không xảy ra như thế này.

Qua một lúc sau, cô mới chậm rãi bò dậy, lúc này chuông điện thoại vang lên, sau khi nhìn thấy là cuộc gọi của Đinh Thiên Vũ, cô lập tức lấy tay vỗ lên mặt, hắng giọng, khi khẳng định sẽ không nghe thấy điều gì bất thường rồi cô mới hít một hơi thật sâu bắt máy nghe điện thoại.

“Thiên Vũ.”

Định Thiên Vũ ngồi trên giường, cánh tay của Đào Uyển Thanh như một con rắn mà quấn quýt lấy cổ anh.

“Ưu Ưu đã ăn cơm trưa chưa?”

Giọng nói của anh ta vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng bàn tay của anh ta lại không hè kiêng dè gì vuốt ve lấy cơ thể của Đào Uyển Thanh, ngay khi cô ta không thể chịu đựng được mà bật kêu thành tiếng, thì anh ta liền nhanh tay lẹ mắt mà che miệng cô ta lại.

Nghe thấy giọng nói quan tâm của anh ta, nỗi khó chịu và oan ức trong lòng của Vô Ưu liền nhịn không được mà trào dâng, đôi mắt cô lại trở nên ươn ướt, cô vội vàng lau đi, cười nói.

“Em đã ăn rồi.”

“Thế thì tốt, dù công việc có bận rộn đến thế nào cũng nhất định không được quên ăn cơm đâu đấy, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”

Sau vài câu hỏi han đơn giản, Đinh Thiên Vũ đi tới chủ đề chính: “Lần trước bản thảo thiết kế mà anh đã nhờ em làm, hiện tiến độ đến đâu rồi?”

“Em đã hoàn thành rồi, bây giờ em sẽ gửi cho anh, anh hãy xem hiệu quả thấy thế nào.”

Vô Ưu lập tức trả lời, chẳng có chút kiêng dè gì mà gửi bản fax của bản thảo qua cho anh ta.

Một phút sau, phía bên Đinh Thiên Vũ nhận được tin nhắn, anh ta cầm lấy bản thảo lắc lắc trước mặt Đào Uyển Thanh, sau đó chỉ vào cái miệng mình một cách tà mị.

Đào Uyển Thanh cười mê hoặc, lập tức ôm lấy cổ anh ta, hai người quấn quýt hôn nhau không rời.

Cô ta nhìn bản thảo trong tay, mà không khỏi có chút kinh ngạc thán phục, bộ lễ phục này vẫn chưa bắt tay vào làm, chỉ là vẽ trên giấy, đã khiến cho cô ta không nhịn được mà tưởng tượng, sau khi mặc nó lên người sẽ đẹp đến như thế nào.

Trình độ lần này của người phụ nữ kia hiển nhiên được phát huy hơn hẳn bình thường, đúng thật sự là có chút tài cán đấy, thế nhưng dù cho cô có bản lĩnh đi chăng nữa thế thì đã sao nào? Cuối cùng vẫn không phải sẽ trở thành của cô ta sao, hơ.

Nghĩ đến đây, trong mắt của Đào Uyển Thanh lóe lên một tia khinh thường, cô ta cười lạnh nghĩ, người phụ nữ ngu ngốc đến nỗi này thành ra như thế cũng là đáng đời. Vô Ưu nhớ đến những lời của Lưu Tâm Lan, không khỏi dè dặt nói: “Thiên Vũ, nếu như em, em là nói nếu như nhé, hôn lễ của hai chúng ta hủy bỏ thì anh sẽ nghĩ như thế nào?”

Đinh Thiên Vũ cảm thấy không nghiêm trọng, nên cũng không để ý, chỉ cho là sắp kết hôn rồi người phụ nữ này bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong mắt của anh ta hiện lên một sự hết sức thiếu kiên nhẫn.

“Hôn lễ của chúng ta sẽ không hủy bỏ, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Cô mím môi: “Thiên Vũ, bác gái, bác ấy không thích em lắm, cho nên…”

Đinh Thiên Vũ sáng tỏ, nghĩ đến cuộc điện thoại mà mẹ anh ta đã gọi đến lần trước, đoán chừng là mẹ anh ta lại đi nói điều gì khó nghe với Vô Ưu rồi, anh ta liền không khỏi cau mày.

“Ưu Ưu, em hãy yên tâm, đợi đến khi em và mẹ anh được tiếp xúc với nhau nhiều hơn, anh tin rằng bà ấy nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ với em thôi.”

“Được rồi, không suy nghĩ lung tung đến những chuyện này nữa, chúng ta sắp kết hôn rồi, em sẽ là người vợ duy nhất của Đinh Thiên Vũ anh, hãy tin tưởng anh, sau này anh sẽ khiến cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này.”

Nước mắt của Vô Ưu lại không kìm được mà rơi xuống.

Cô che miệng lại, trong lòng vô cùng cảm động, khi nghĩ đến bởi vì sự ngăn cản của Lưu Tâm Lan, mà cô không thể không nói lời chia tay, thì cô lại cảm thấy áy náy và đau buồn.

Đinh Thiên Vũ đã không còn tâm trạng tiếp tục cùng Vô Ưu diễn vở kịch này nữa, anh ta nói một câu có chuyện cần làm rồi cúp điện thoại đi.

Đào Uyển Thanh nhìn file bản thảo trong tay, như nghĩ đến điều gì đó liền không khỏi cau mày: “Em gửi bản thảo này

đi tham gia cuộc thi, ngộ nhỡ sau này bị cô ta nhìn thấy, cô ta sẽ không tới kiếm chuyện chứ?”

“Hãy yên tâm đi, đầu ốc cô ta ngốc như thế, tính cách mềm giống như bùn nhão vậy, anh có nói gì cô ta đều sẽ tin, đến lúc đó cứ bịa đại ra một lý do là được, cô ta sẽ không truy cứu đâu.” Đinh Thiên Vũ không hề để tâm nói.

Bên này, Vô Ưu cúp máy điện thoại, trong lòng vẫn nơm nớp lo lắng, ủ rũ chau mày, khi ông chủ Đỗ Kiến Chương đi tới nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu này của cô, ông ta tức thì cảm thấy không vui.

“Vô Ưu, ban ngày ban mặt mà cô bày ra bộ mặt giống như đưa tang như vậy là như thế nào, khóc thành bộ dạng như vậy ở nơi làm việc, thật là xúi quẩy quá đi.”

Vô Ưu bị dọa đến hết cả hồn, sau khi cô nhìn thấy ông ta liền lập tức đứng lên:

“Chủ tịch Đỗ, sao sếp lại tới đây?”

“Tôi đến đây để thông báo với cô rằng tối hôm nay tôi có một bữa tiệc xã giao, cô sẽ đi cùng tôi.” Đỗ Kiến Chương lòng không vui nói.

“Vâng, tôi biết rồi.” Cô gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio