Chương
Lục Tấn Uyên cũng không tức giận, dù rất bận tâm nhưng vẫn ung dung gật đầu: “Đúng vậy. Nhỡ đâu mẹ con kết hôn với người đàn ông khác, bọn họ sẽ có con riêng. Vậy mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa.”
Lời uy hiếp này rất ảnh hưởng đối với một đứa trẻ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vô cùng kinh ngạc, nghĩ đến tình huống xảy ra đó, cậu lập tức hoảng sợ.
Nhìn thấy mục tiêu của mình đã đạt được, Lục Tấn Uyên chậm rãi nói: “Vậy nên con trai, hiện tại chúng ta nên đoàn kết lại, cố gắng hết sức mình để thu dọn tất cả những bông hoa đào thối xung quanh mẹ con, cùng vun đắp với ba con để sớm ngày đạt được kết quả.”
Sau khi hai ba con đạt được thỏa thuận sơ bộ, Vô Ưu nghe điện thoại xong bước vào. Lục An Bảo cho Lục Tấn Uyên một cái ánh mắt nhìn con mà học hỏi.
Sau đó cậu chạy tới ôm lấy bắp chân Vô Ưu, ngẩng đầu mong đợi nói: “Mẹ, mẹ sinh cho con một đứa em trai hay em gái chơi đùa cùng con đi.”
Một lời nói khiến cả hai người đều sốc. Lục Tấn Uyên kinh ngạc nhìn con trai, không ngờ cậu lại đi một bước đỉnh cao như vậy. Tuy đây là nguyện vọng của anh, nhưng hiện tại thật sự không thích hợp.
Vô Ưu cũng sửng sốt, lập tức xấu hổ. Cô xấu hổ nhìn Lục Tấn Uyên, không biết nên trả lời cậu bé như thế nào, vô cùng lúng túng.
“À, ý của An Bảo là thẳng bé ở nhà một mình rất cô đơn. Thằng bé muốn bình thường nếu em rảnh thì đến chơi với nó, hoặc đưa nó đi chơi.” Lục Tấn Uyên lập tức giảng hòa.
Cậu nhếch miệng, nhưng cũng gật đầu theo: “Mẹ, hôm nay được nghỉ, con không phải đi nhà trẻ, mẹ đưa con đi chơi nha.”
Vô Ưu lo lắng, hồi hộp muốn kết thúc chủ đề vừa nãy liền gật đầu đồng ý.
Lục Tấn uyên cũng muốn đi cùng hai mẹ con nhưng anh còn có việc. Hôm nay có hai cuộc họp quan trọng nên anh chỉ có thể ghen tị với con trai mình.
Vô Ưu đưa Lục An Bảo đi sở thú, sau đó đến thủy cung, xem một bộ phim hoạt hình vào buổi chiều, sau đó chuẩn bị một bữa ăn trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.
Nhưng thật xui xẻo, cô nhìn thấy một người quen trong trung tâm thương mại, người đó lại là người Vô Ưu không hề muốn gặp.
Cô dắt con trai đi đến chào hỏi: “Bác gái, bác cũng đến mua sắm à?”
Đúng vậy, người bọn họ gặp là mẹ của Đinh Thiên Vũ, Lưu Tâm Lan.
Lưu Tâm Lan ăn mặc như một bà chủ, đeo kính râm, khinh bỉ nhìn Vô Ưu, nhíu mày: “Đi ra ngoài dạo thôi cũng đụng phải cô. Thật là xui xẻo.”
“Tôi bảo cô nói với con trai tôi hủy bỏ đám cưới, cô đã nói chưa?”
Vô Ưu mím môi, cô cảm thấy xấu hổ khi bị hỏi một câu như vậy trước mặt con trai mình.
“Bác gái, Thiên Vũ sắp về rồi. Chờ anh ấy trở về sẽ bàn bạc với bác. Hôm nay con có việc khác nên về trước.”
Cô rất sợ ở lại đối phương sẽ diễn giống như lần trước ở văn phòng cô. Bình thường thì không sao, nhưng hôm nay An Bảo đang ở đây.
Nhưng Lưu Tâm Lan là người như thế nào, sao bà ta có thể để Vô Ưu đi một cách dễ dàng như vậy.
“Đứng lại, tôi đã cho cô đi rồi sao? Ban ngày ban mặt lại vội vàng muốn đi, như thế nào, làm chuyện gì xấu hổ sao?” Bà ta nói xong, ánh mắt ác ý nhìn sang bên cạnh cô, nhìn Lục An Bảo vẫn đang trừng mắt với bà ta: “Ôi, trẻ con nhà ai thế này, còn nhỏ mà đã học cách trừng người khác như thế. Đúng là mất dạy”
Sắc mặt Vô Ưu trở nên lạnh lùng, nhìn thẳng bà ta: “Bác gái, nếu như bác có gì không hài lòng thì nhằm vào cháu là được rồi. Nó chỉ là một đứa trẻ, bác không cần phải nói chuyện khó nghe như vậy.”
Lưu Tâm Lan không ngờ cô lại dám nói chuyện với mình như vậy, bà ta tức giận đến mức nhíu mày nói: “Cô nghĩ cô là cái thá gì? Còn ngại tôi nói khó nghe sao? Cô có xứng để tôi nói những điều tốt đẹp không?”
“Tôi chưa bao giờ thấy người nào không biết xấu hổ như cô, nhất quyết bám lấy con trai tôi không buông, thấp hèn”
Lục An Bảo tức giận, sắc mặt lạnh lùng: “Bà già kia, bà câm miệng cho tôi.”
Nói xong, cậu lao tới hung hăng đá vào bắp chân của Lưu Tâm. Tuy còn nhỏ nhưng dù sao cậu cũng được huấn luyện trong trại quân sự, thừa sức đối phó với một bà già.
“Ai ôi!”
Lưu Tâm Lan đi giày cao gót, chân đau đớn không thể đứng vững, trực tiếp ngã đập mông xuống đất.
Cậu cười vui vẻ. Cậu là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục, chưa từng bị thiệt thòi bao giờ. Cho dù chọc thủng trời cũng không ai dám làm gì cậu.
Vì vậy, Lục An Bảo hành động không chút áp lực, cầm ly cà phê trong tay, mở nắp, tạt thẳng vào mặt Lưu Tâm Lan.
“A.”
“An Bảo.”
Vừa rồi Vô Ưu hoàn toàn ngây người, lúc này mới hoàn hồn lại sợ chết khiếp, kéo An Bảo lùi lại phía sau mấy bước.
Mặt Lưu Tâm Lan dính đầy cà phê, nhỏ từng giọt xuống sàn, trông thật bẩn thỉu.
Làm bà chủ nhà giàu mấy chục năm vẫn luôn được cung phụng, lần đầu tiên bị đối xử như thế này. Bà ta lập tức có suy nghĩ muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn.
“Ranh con khốn kiếp, tao sẽ giết mày.” Lục An Bảo thoát khỏi tay Vô Ưu, hai tay ôm ngực đi về phía trước, đầu nhỏ ngẩng cao đầy kiêu ngạo.
“Bà già, nếu muốn giết tôi, e rằng bà không đủ tư cách. Nhìn bà chắc cũng đã ngoài năm mươi tuổi rồi, tuổi cao nên để ý lời nói một chút, tích chút đức. Cẩn thận khi vào quan tài sẽ xuống địa ngục, ảnh hưởng đến việc đầu thai của bà đó.”
Nói xong cậu còn lấy điện thoại di động ra chụp vài bức ảnh Lưu Tâm Lan ướt nhẹp bẩn thỉu.
Lưu Tâm Lan tức giận run lên, dạ dày đau đớn, tức giận đến không nói nên lời, đột nhiên nhìn chằm chằm Vô Ưu, hai mắt đỏ bừng căm hận.
Đây là một trung tâm mua sắm, mọi việc ở đây nhanh chóng thu hút đám đông, mọi người thi nhau bàn tán.
Vô Ưu sợ sẽ làm lớn chuyện, kinh hồn bạt vía.
Lưu Tâm Lan chưa bao giờ mất mặt, nhục nhã như vậy. Bà ta sẽ ghi nhớ tất cả những điều này và ghi thù trên người Vô Ưu.
Bà ta nghĩ tên nhãi khốn kiếp này là Vô Ưu mang đến, hai người bọn họ đều giống nhau, không chừng chính người phụ nữ đê tiện này đã dạy làm như vậy.
Động tĩnh không nhỏ, không lâu sau, quản lý đã đi tới. Hiển nhiên anh ta biết Lưu Tâm Lan, nhìn thấy người quản lý trợn tròn mắt, lập tức giật mình bước tới.
“Đinh, bà Đinh, chuyện này là…”
“Câm miệng, mau đố tôi đứng lên.”
“Ồ, được, được.”
Sau khi Lưu Tâm Lan đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn hai người. Vẻ mặt kia như thể bà ta sắp lao vào ăn thịt bọn họ vậy.
Cậu âm thầm trợn mắt khiêu khích, cậu cảm thấy những gì cậu làm là quá nhẹ nhàng, cậu chưa bao giờ dạy dỗ ai đó đơn giản như vậy.
“Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Cậu xoay người nắm kéo tay Vô Ưu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng xưng hô vừa rồi của cậu đã bị Lưu Tâm Lan nghe thấy.
“Chờ đã, vừa rồi mày gọi cô ta là gì?
Mẹ?”
Trong lòng Vô Ưu run lên, có chút luống cuống.
Lục An Bảo sốt ruột quay đầu lại, bất mãn nhìn cô: “Tôi gọi cô ấy là mẹ thì sao?
Bà không vui như vậy, chẳng lẽ bà cũng muốn làm mẹ tôi sao?”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chán ghét: “Tuổi bà còn muốn làm trâu già? Quá không biết xấu hổ. Hơn nữa bà xấu xí như vậy sao có thể sinh được một đứa con đẹp trai như tôi.