Chương
Trong lúc chờ cà phê bưng lên, cậu bé lập tức ngồi xổm trên mặt đất. Dưới tấm bình phong là một khoảng rỗng. Cho nên, cậu chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy.
Nhưng chỉ có thể nhìn thấy hai đôi chân ở dưới bàn đối diện, một nam một nữ, hơn nữa… bên cạnh Đinh Thiên Vũ còn có một bó hoa hồng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục An Bảo lập tức trở nên khó coi , trong lòng thầm lẩm bẩm một tiếng. Đôi mắt to tròn đảo quanh, che miệng cười cười không khác gì một tên trộm.
Cậu bé lấy trong túi ra một cuộn sợi tơ trong suốt, độ trong suốt cực kì cao, cuốn lại với nhau mới có thể nhìn thấy.
Sau khi mở ra, nó nhỏ đến mức không thể phát hiện ra, ánh mắt không tốt thì sẽ không để ý đến.
Cậu bé mang sợi tơ buộc thành một vòng tròn, cổ tay nhỏ bé run lên, chiếc vòng chính xác buộc vào bó hoa hồng.
Đôi tay nhỏ bé khéo léo, buộc chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đắc ý ngồi dậy khỏi mặt đất, tâm trạng vui tươi hớn hở lắc lư đôi chân, suýt chút nữa kéo bó hoa hồng đã buộc lại phía cậu.
Những người vệ sĩ mặc quần áo bình thường đi cùng cậu bé đương nhiên biết rõ mục đích của việc này là gì. Nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cậu chủ nhỏ liền nhịn không được khóe miệng cong lên.
Lục An Bảo kéo bó hoa hồng lại phía cậu, sau khi bắt được bó hoa, liền ném cho một người đàn ông ở đó, nhỏ giọng nói: “Nhanh lên, mau nghĩ cách giải quyết bó hoa này.”
Giải quyết bó hoa? Mấy người lập tức hiểu rõ, hai mắt nhìn nhau.
Một người đàn ông mặc thường phục trong số đó, một tay cầm bó hoa hồng đã được buộc lại, cổ tay kia quay một vòng, trong lòng bàn tay xuất hiện một con dao sắc lạnh. Giấy tiếp theo, xoát xoát vài cái rất nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một bó hoa hồng lớn đã giải quyết xong, giờ chỉ còn lại một bó hoa lớn trơ trụi cành, rất đáng thương.
Mắt Lục An Bảo sáng lên, vô cùng hưng phấn, sau đó chỉ về phía đối diện, hàm ý rõ ràng.
Người đàn ông mặc thường phục mặt không chút thay đổi gật đầu, hơi nghiêng người, cầm bó hoa nhẹ nhàng, đưa tay kéo tấm màn thăm dò, cổ tay nhẹ nhàng lắc lắc.
Bó hoa trần trụi cứ như vậy không phát ra chút tiếng động được trả lại chỗ cũ, kế hoạch vô cùng hoàn hảo.
Cậu nhóc che miệng, nghĩ thôi cũng biết đây chắc chắn là bó hoa tên họ Đinh kia tặng cho mẹ. Bây giờ bó hoa đã thành như vậy, để xem làm sao anh ta dám tặng.
Hừ!
Phía đối diện, Đinh Thiên Vũ tính hôm nay sẽ cầu hôn, hơn nữa theo kế hoạch của anh ta, cầu hôn xong liền trực tiếp đi lấy giấy chứng nhận.
Anh ta hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ Vô Ưu sẽ không chấp nhận lời cầu hôn, hoặc là từ chối anh ta.
Dù sao, trong thời gian năm năm, trong ấn tượng của anh ta, nếu anh ta nguyện ý cưới cô, cô chỉ biết vui mừng òa khóc. Về điểm này, Đinh Thiên Vũ vô cùng tự tin.
“Vô Ưu, anh có thứ này muốn tặng em.”
Anh ta nói xong, mắt nhìn bó hoa ở phía sau, bởi vì góc nhìn bị khuất nên anh ta chỉ có thể nhìn thấy giấy màu rực rỡ bao lấy bó hoa.
Cho nên không nghi ngờ gì, Đinh Thiên Vũ vừa nói vừa xoay người sang một bên, không thèm nhìn bó hoa liền đặt lên bàn. Kết quả…
“Ồ…”
Anh ta nhìn bó hoa không có cánh trong tay, bởi vì bó hoa rất lớn, cho nên khi để trần trụi như này, trông vô cùng buồn cười.
Đinh Thiên Vũ kinh ngạc trừng lớn mắt, bó hoa hồng lớn như vậy bỗng dưng lại bay hết cánh hoa. Trong đầu anh ta vô cùng phức tạp, thật sự không hiểu tại sao lại có thể như vậy.
Quán cà phê, mỗi một bàn đều có lớp màn che phủ, nhưng dù sao đây cũng không phải phòng riêng nên không thể gọi là riêng tư được. Cho nên vẫn có một vài khách và nhân viên phục vụ nhìn thấy.
Mọi người đều cười khúc khích. Tiếp theo là một tràng cười trộm không nhịn được vang lên, ngay cả người bán hàng cũng không thể nhịn được cười. Bởi vì, đây quả thật là một chuyện buồn cười.
“Nhìn kìa, người đàn ông kia thật thú vị. Bó hoa lớn như vậy, lại ngay cả một bông hoa cũng không có.”
“Đúng rồi, kiểu này là anh ta cố ý rồi.” “Có thể lắm. Nếu không ai lại tặng thứ này cho con gái.”
“Đây là cố tình quá đáng rồi.”
“Nhưng chuyện này thật sự buồn cười, ha ha.”
Hai người đương nhiên nghe được những lời loáng thoáng xung quanh. Thật ra Vô Ưu không nghĩ Đinh Thiên Vũ muốn đùa giỡn cô, nhưng bó hoa biến thành như vậy quả thật không thể tin nổi.
“Cái kia, Thiên Vũ, không sao đâu.”
Sắc mặt Đinh Thiên Vũ trông rất khó coi, vô cùng u ám. Cô là người lương thiện, hiểu rõ ý trong lời nói của mọi người không có gì tốt đẹp nên vẫn đặt bó hoa sang một bên.
Anh ta hít sâu một hơi: “Vô Ưu, em hãy tin anh, không phải anh cố ý. Rõ ràng anh mua một bó hoa hồng lớn, nhưng hiện tại… Chuyện này..”
Giải thích một lúc lâu, nhưng vẫn như cũ, anh ta không hiểu nguyên nhân gì dẫn đến chuyện như vậy, giống như gặp ma vậy. Chuyện này thật quái lạ không biết nên giải thích như thế nào, chính anh ta vẫn còn cảm thấy mơ hồ.
Vô Ưu thật sự không hề để ý, cười nói: “Thật sự không sao. Em biết không phải anh cố ý, không sao đâu.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Cuộc đời anh ta chưa bao giờ xấu hổ như vậy. Mất mặt quá, miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng lại.
Lúc này, người phục vụ bưng một cái khay lại, trên khay bày một cái bánh ngọt nhỏ vô cùng xinh đẹp, làm cho người ta nhìn thấy cũng muốn ăn.
Sắc mặt anh ta khá hơn một chút: “Vô Ưu, món bánh ngọt này anh đặc biệt chuẩn bị cho em. Em nếm thử đi, ăn nhiều một chút, mùi vị rất ngon.”
Ở bàn phía sau, Lục An Bảo lấy tay che miệng, không để phát ra tiếng cười to khi nghĩ lại chuyện vừa rồi. Nhưng rất nhanh, trong số những người mặc thường phục có một người đàn ông ghé vào lỗ tai cậu nói gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lập tức thay đổi, trở nên u ám.
“Anh nói cái gì?”
“Cậu chủ, tin tức là thật. Cậu xem?”
Cậu bé lập tức nhấc mông đứng dậy, trong lòng vô cùng tức giận. Tên đào hoa này đã chuẩn bị hôm nay cầu hôn, nhẫn cũng đã có, cậu phải ngăn cản.
Nghĩ như vậy, cậu bé nhanh chóng sửa sang lại quần áo một chút, trực tiếp nghênh ngang tiêu sái bước tới. Trong ánh mắt kinh ngạc của Vô Ưu, cậu bé đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm.
“Mẹ.”
Cái gì?
Khi vừa nhìn thấy cậu, Đinh Thiên Vũ kinh ngạc ngay tại chỗ.
Vô Ưu cũng không khỏi kinh ngạc: “An Bảo? Sao con lại ở đây?”
“Con tới đây uống cà phê, nhân tiện mua về cho ba một phần.”
Cậu bé nói xong trừng to mắt nhìn Đinh Thiên Vũ ở đối diện, trong lòng nhanh chóng đánh giá.
Ừm, bộ dạng của anh ta cũng không phải tầm thường, nhưng không thể so được với ba của cậu. Dáng người cường tráng, nhưng cũng không thể so với ba được. Ách… Cậu nhìn cánh tay anh ta, mím môi, đúng rồi, không thể nào so được với ba cậu.
Ngoài ra còn có, thân hình cao to, hừ, làm sao hơn ba cậu được.
Cậu nhìn cách ăn mặc của Đinh Thiên Vũ, đánh giá một chút giá trị trên người anh ta. Trong lòng khinh thường nhếch miệng, cũng không có tiền như ba cậu.
Hừ, đúng là một tên đào hoa thối tha, mọi thứ đều không thể so sánh bằng ba cậu được. Trong lòng lại thêm phần ghét bỏ, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu, tò mò nói: “Mẹ, chú này là ai vậy?”
Ách…
Vô Ưu sửng sốt, lập tức đau đầu xấu hổ. Tuy cô từng nói với Thiên Vũ về chuyện mình có một đứa con, hơn nữa là đã tìm được cậu bé. Nhưng hoàn toàn không dự đoán được việc hai người đột ngột gặp mặt theo cách này.
Lúc này Đinh Thiên Vũ đã điều chỉnh tốt tâm trạng, thấy cậu bé gọi Vô Ưu là mẹ, anh ta đoán có lẽ đây chính là cậu con trai Vô Ưu từng nhắc đến. Đã năm năm cô gặp không gặp con trai.