Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

chương 351

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tô Bích Hiền bị thái độ của Lục An Bảo kích thích đến mức những sợi thần kinh trong não không ngừng giật mạnh, hai mắt cô ta đỏ bừng rồi nghiến răng nghiến lợi và hùng hổ lao tới.

“Đồ súc vật nhà mày, mày đang uy hiếp tao đấy hả? Hôm nay tao nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ mày.”

Hành động bất ngờ này của cô ta khiến cho mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, hơn nữa cũng không ai có thể nghĩ rằng cô ta sẽ thật sự đi bắt nạt một đứa bé, vì vậy chỉ có thể mở to mắt nhìn cô ta nhanh chóng lao đến trước mặt Lục An Bảo.

Cậu bé nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt to tròn nheo lại nhưng không hề nhúc nhích mà ngược lại còn cười chế giễu đầy xem thường với cô ta.

Tô Bích Hiền giơ tay lên đầy độc ác khiến cho mọi người đều kinh hãi, khi nhìn thấy móng tay được cắt tỉa đẹp đẽ sắp chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng nõn của Lục An Bảo.

Đúng lúc này bỗng một tiếng răng rắc vang lên theo sau đó là tiếng hét thảm thiết, mọi người đều nhìn chăm chú chỉ thấy giờ phút này tay của Tô Bích Hiền đang bị người bắt lấy với tư thế vặn vẹo và bị giữ chặt ở phía sau.

Mấy người vệ sĩ núp trong đám đông đi theo bảo vệ Lục An Bảo cuối cùng cũng ra tay, tất cả tổng cộng có năm người trong đó bốn người còn lại chia ra làm bốn góc rồi đứng bên cạnh Lục An Bảo.

Người còn lại đang giữ chặt lấy cổ tay của Tô Bích Hiền bằng một tay và chế trụ cô ta với vẻ mặt lạnh lùng, người phụ nữ này dám ra tay với cậu chủ nhỏ nhà họ, thật sự rất to gan.

Tất cả mọi người đều trở nên xôn xao và kinh ngạc nhìn Lục An Bảo. Đến bây giờ mọi người mới biết thì ra vẫn luôn có người bảo vệ bên cạnh cậu bé xinh xắn này, hi hi, nhìn phong cách này mà xem đúng là cậu chủ nhỏ của một gia đình giàu có nào đó.

“Buông tôi ra đau quá, buông ra.”

Sắc mặt của Tô Bích Hiền trở nên tái nhợt và vừa thở hổn hển vừa la hét, thật sự rất đau, cô ta cảm giác được cổ tay mình chắc chắn đã bị gãy, điều này khiến cho cô ta hoàn toàn suy sụp.

Đạo diễn cảm thấy kinh ngạc không thôi và vô cùng đau đầu, vốn dĩ chuyện ngày hôm nay chỉ là sự cố nho nhỏ kết quả bây giờ lại nháo thành cái dạng này rồi, ai!

Tô Minh Huyên và Tô Bích Hiền đều là diễn viên trong đoàn phim, Tô Minh Huyên chỉ là một đứa trẻ nên cũng không nói làm gì nhưng Tô Bích Hiền lại khác, cô ta là nữ chính nếu như có chuyện gì xảy ra thì sẽ ảnh hưởng đến công ty và phía bên nhà đầu tư.

Đạo diễn nhìn mấy người vệ sĩ đang vây quanh Lục An Bảo rồi miễn cưỡng bước lên phía trước: “Này bạn nhỏ…”

Lục An Bảo liếc nhìn ông ta một chút rồi khóe miệng hơi giương lên: “Có chuyện gì ạ?”

“Cái này, cô Tô Bích Hiền là nữ chính trong đoàn phim của chúng tôi nên không thể để xảy ra vấn đề gì được, không thì chuyện…”

Ông ta ấp úng nói mà trong lòng đã khóc không ra nước mắt, phải đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ rình mồi của mấy người vệ sỹ thật sự rất căng thẳng nhưng ông ta vẫn phải nói ra.

Tuy rằng Lục An Bảo ngang ngược nhưng không hề độc đoán, ngang ngược cũng cũng phải có lý do, ai gây sự với cậu bé trước thì cậu sẽ tìm người đó và sẽ không dính líu đến những người không có liên quan.

Đôi mắt cậu bé hơi xoay chuyển một chút rồi chỉ vào Tô Bích Hiền: “Cô ta rất quan trọng sao?”

“Ừ… Chuyện này nói thế nào nhỉ cô ta là nữ chính trong đoàn phim của chúng tôi nên không thể thiếu được.” Đạo diễn nói với vẻ khó xử.

Rốt cuộc Lục An Bảo vẫn còn nhỏ tuổi nên không hiểu biết nhiều về giới giải trí, vì vậy một trong những người vệ sĩ nhìn cậu chủ nhỏ nhà mình rồi khẽ nhắc nhở một câu.

“Cậu chủ có thể thay nữ chính.”

Ý?

“Có thể thay cô ta sao?” Lục An Bảo chỉ vào Tô Bích Hiền và cất tiếng hỏi đạo diễn.

Đạo diễn sửng sốt, khóe miệng hơi giật một chút: “Điều này, có thể thay đổi nhưng…”

Ông ta vẫn chưa kịp nói hết câu thì cậu bé đã yên tâm gật đầu: “Có thể thay thì tốt rồi vậy đổi đi tôi không thích bà già này.”

Đạo diễn: “…”

Nhân viên công tác: “…”

Sau đó dưới con mắt của mọi người, bạn nhỏ Lục An Bảo đã gọi một cuộc điện thoại cho Lục Tấn Uyên ba mình, hết cách rồi chuyện hôm nay vượt quá năng lực của cậu bé nên chỉ có thể nhờ ba mình giúp đỡ vậy.

“Ba, hôm nay con…”

Cậu bé kể lại sự việc một lượt làm cho vẻ mặt của Lục Tấn Uyên trở nên hơi u ám, không nghĩ tới lại có người dám ra tay với con trai của mình, anh không thể chấp nhận điều này được: “Con đưa điện thoại cho đạo diễn.”

Lục An Bảo đưa điện thoại cho đạo diễn khiến ông ta nhận lấy với vẻ nghi ngờ, nhất là khi nhìn thấy dòng chữ “lão ba ma quỷ đang hiển thị trên màn hình, khóe miệng bất giác hơi giật một chút rồi cầm lên nghe. Sau đó mọi người đều tận mắt nhìn thấy đạo diễn ngày thường hay gắt gỏng bây giờ sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, cuối cùng khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa cúc và nói chuyện nhẹ nhàng, dáng vẻ cung kính gật đầu.

Một lúc sau kết thúc cuộc gọi, trái tim của đạo diễn vẫn luôn không ngừng nhảy nhót, ông ta lấy tay lau mồ hôi đã đồ đầy trên trán, làm sao cũng không nghĩ tới vừa rồi người nói chuyện với mình lại là vị kia.

Nghĩ đến đây ánh mắt ông ta nhìn cậu bé lập tức thay đổi, nghĩ tới thân phận cao quý của cậu bé này nhất là cảnh cậu nhóc suýt chút nữa bị ăn tát sắc mặt ông ta bỗng nhiên trở nên tái mét.

Lúc này nhìn Tô Bích Hiền với ánh mắt sắc như dao, ông ta cung kính trả lại điện thoại: “Cậu chủ Lục thật sự xin lỗi hôm nay đã khiến cháu phải sợ hãi rồi.”

Những người còn lại vừa nghe thấy vậy đều ngạc nhiên đến ngây người.

Lục An Bảo giương khóe môi và không để ý đến ông ta mà nhìn Tô Bích Hiền đang đứng bên cạnh đau đến mức liên tục toát mồ hôi lạnh rồi vẫy tay, người vệ sĩ lập tức buông tay ra và đá cô ta sang một bên.

Lúc này Vô Ưu phát hiện con trai mình không thấy nên tìm tới, đôi mắt của Lục An Bảo bỗng sáng ngời, dáng vẻ kiêu ngạo vừa nãy biến mất ngay lập tức và trở lại dáng vẻ của một đứa trẻ xinh đẹp, ngoan ngoãn và đáng yêu.

“Mẹ ơi!” Cậu bé vội vàng chạy đến với nụ cười rạng rỡ.

Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm cũng không đành lòng trách cứ cậu bé mà ôm cậu nhóc vào lòng: “Con làm mẹ sợ muốn chết cứ tưởng rằng con đi lạc rồi lần sau đi đâu đều phải nói cho mẹ hay có biết không?”

“Vâng ạ con biết rồi thưa mẹ.” Cậu nhóc vô cùng ngoan ngoãn.

Dáng vẻ này khiến cho những người ở trong lán đều phải nhìn thẳng.

Ngay sau đó Vô Ưu ôm con trai mình rời khỏi, vì con trai đang ở trong lòng nên ánh mắt cô khó có thể chú ý đến những thứ khác và hoàn toàn không nhận ra vừa nãy con trai nhà mình đã làm những chuyện gì.

Mấy người vệ sĩ tự nhiên cũng đi theo sau.

Duy nhất chỉ có đạo diễn hiểu rõ sự việc nên kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Vô Ưu, cậu chủ nhỏ nhà họ Lục vừa gọi gì vậy? Mẹ? Ông ta không nghe nhầm đấy chứ?

Nhưng ai mà không biết mặc dù vị Tổng giám đốc Lục kia có cậu con trai nhưng không phải vợ anh đã qua đời nhiều năm rồi sao?

Đạo diễn hoàn toàn không nghĩ ra nên dứt khoát không thèm nghĩ nữa, dù sao cũng không có liên quan gì đến ông ta, chính mình chỉ cần quay phim là được rồi, vừa nghĩ đến việc quay chụp ông ta mới nhớ tới những gì Tổng giám đốc Lục vừa rồi nói trong điện thoại, trong lòng thực sự nén không nổi vui mừng.

Tô Bích Hiền không biết toàn bộ sự việc nên cô ta không nghĩ tới Lục An Bảo lại có lai lịch lớn như vậy, cô ta chỉ biết đồ súc vật kia không những làm bị thương cháu trai của cô ta mà còn khiến cô ta bị thương, cô ta nuốt không nổi cục tức này.

Nghĩ đến đây, Tô Bích Hiền chịu đựng đau đớn đứng lên rồi chuẩn bị đuổi theo, vừa nãy cô ta nhìn thấy hình như mẹ của đồ súc vật đó đã đến, người lớn đến thì càng tốt cô ta phải nói cho rõ ràng mới được.

Nhưng chưa đi ra khỏi lán đã bị đạo diễn ngăn lại, Tô Bích Hiền tức giận không thôi và rất bất mãn với cách đố xử của đạo diễn vừa nãy nên sắc mặt tối sâm lại.

“Đạo diễn ông rất được đó, rốt cuộc ai là diễn viên trong đoàn phim của ông, tôi là nữ chính trong đoàn mà ông lại không hề giúp đỡ thì cũng thôi đi giờ lại thiên vị cho thằng nhóc hỗn đản đó, rốt cuộc ông có ý gì vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio