Chương
Vụ việc ăn cắp ý tưởng vẫn đang trong quá trình điều tra, dù sao đây cũng là một cuộc thi quốc tế, có ảnh hưởng rất lớn.
Ngoại trừ phía Đinh Vô Ưu, các quản lý cấp cao bên Tập đoàn Lục Thị cũng tỏ ra không hài lòng.
Dù sao thì, bộ phận thiết kế của Tập đoàn Lục Thị danh tiếng và năng lực đều là hạng nhất dù cho ở đâu đi nữa, nhưng hiện tại mọi người đều thấy rằng việc này chỉ như một con sâu làm rầu nồi canh mà thôi.
Quên việc này đi, điều quan trọng nhất chính là khi con sâu này xuất hiện, chỉ cần nhặt nó ra là xong, nhưng Lục Tấn Uyên không những cố tình không làm vậy, mà ngược lại còn cố gắng hết sức bảo vệ cho Đinh Vô Ưu.
Cứ như vậy, một thời gian trước toàn bộ Tập đoàn Lục Thị đã bắt đầu đồn thổi về mối quan hệ giữa anh và Đinh Vô Ưu, có thể nói ấn tượng của quản lý cấp cao đối với Đinh Vô Ưu vô cùng tồi tệ.
Lục Tấn Uyên tiếp quản Lục Thị, mọi quyết định của anh từ trước đến nay đều rất sáng suốt, đây là lần đầu tiên anh không lường trước được sự việc rằng mình sẽ mang tiếng xấu vì một người phụ nữ, còn lấy cả Lục Thị ra để đánh cược như vậy. Mọi người đều không đồng ý với hành động này của anh.
Đinh Vô Ưu không biết gì về những chuyện này cả, Lục Tấn Uyên cũng không để cho cô biết.
Tất nhiên, lúc này anh vẫn có thể tạm thời tạo áp lực với dư luận bên ngoài, nhưng những khu vực do chính anh quản lý thì khác.
Lục Tấn Uyên luôn mạnh mẽ và quyết đoán dùng đủ mọi biên pháp để đối phó với những người ầm ĩ nhất, cho dù đó là nhân viên cấp cao hay là công nhân viên quản lý xí nghiệp, hung hăng đến mấy cũng phải nhún nhường.
Cứ như vậy, những tin đồn trong công ty cuối cùng cũng biến mất, mặc dù còn một số người không muốn nhưng có thể làm thế nào được chứ?
Ở Lục Thị, muốn được đối đãi tử tế, thì trước mặt anh phải biết ngậm chặt miệng lại, nếu không anh sẽ đuổi việc những người đó ngay lập tức, bên ngoài vẫn còn rất nhiều nhân tài đang mong muốn được ngồi vào vị trí của những người không yên phận này.
Tại văn phòng của tổng giám đốc.
“Bên chi nhánh ở nước F đã xử lý ổn thỏa chưa?” Lục Tấn Uyên hỏi.
An Minh gật đầu: “Mọi chuyện ở bên đó đã được giải quyết cả rồi ạ.
Sau khi tạo áp lực cho bên bình luận và thẩm tra của cuộc thi, bức thư chỉ trích trên trang web chính thức đã được rút lại, thông báo xét duyệt đã được cập nhật, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Lục Tấn Uyên liếc nhìn trợ lý của mình.
An Minh ho nhẹ một tiếng: “Bên đoàn bình luận và thẩm tra quốc gia thì không có vấn đề gì, nhưng đoàn bình luận và thẩm tra của nước F lại có vấn đề không nhỏ. Vừa rồi còn đang ầm ĩ rằng phía chúng quá cưỡng ép không đưa ra được chứng cứ, cho nên chuyện trở nên nghiêm trọng hơn một chút.”
“Nói với họ rằng sẽ sớm có bằng chứng thôi, nhưng thông báo xét duyệt thì không được phép rút lại. Ngoài ra, tôi đã đọc bản thảo do bộ phận quan hệ công chúng chuẩn bị, có thể đăng nó lên được rồi.”
“Vâng thưa tổng giám đốc.”
Lục Tấn Uyên chợt nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Còn về Đào Uyển Thanh kia, không thể để cô ta ở lại nước F một cách ung dung thoải mái như vậy được nữa.”
An Minh chớp mắt, lập tức hiểu được ý của ông chủ, gật đầu rồi lập tức đi xuống làm việc.
Cứ như vậy, sự thật mà mọi người cứ nghĩ rằng phải mất đến vài ngày để xoay chuyển, vậy mà tình thế đã thay đổi chỉ trong thoáng chốc, không ai nghĩ rằng không những bức thư chỉ trích trên trang web chính thức lại biến mất, mà thay vào đó là một thông báo khác hoàn toàn khác biệt.
Một lần nữa việc thẩm tra xem ai là kẻ ăn cắp ý tưởng lại trở nên khó xác định. Hay vấn đề lớn nhất lúc này là ai đang ăn cắp ý tưởng của ai, chuyện này sẽ được giải thích như thế nào? Căn cứ vào diễn biến của tình hình hiện tại, ý kiến của công chúng đã bắt đầu thay đổi.
Lục Tấn Uyên không để ý tới sự phản đối của lãnh đạo cấp cao, còn hào phóng lấy cả danh dự của Lục Thị ra để đánh cược, rồi viết một tuyên bố và đăng lên trang web chính thức của Lục Thị, điều đó gần như đã phá nát thanh danh của công ty, nhưng ngoài cách đó thì không còn cách nào khác cả.
Một tập đoàn lớn như Tập đoàn Lục Thị, lại gây ra ồn ào lớn như vậy khiến cho không ít người phải xôn xao, đặc biệt là các công ty lớn khác đều quan tâm đến diễn biến của chuyện lần này.
Hiện tại, sự kiện ăn cắp ý tưởng đã lên đến đỉnh điểm, hai người sợ hãi nhất lúc này chính là Đinh Thiên Vũ và Đào Uyển Thanh.
Đinh Thiên Vũ nhìn vào bức thư thông báo do Lục Thị gửi, rồi nghĩ về những gì Đinh Vô Ưu đã nói trước khi rời quán cà phê rằng cô sẽ sử dụng phương pháp của riêng mình để giải quyết vấn đề này.
Sau nửa ngày, cái gọi là biện pháp của cô là để cho Lục Thị ra tay sao?
Đinh Thiên Vũ cười khẩy, vô cùng tức giận, một lần nữa lại cho rằng Đinh Vô Ưu đã trắng trợn phản bội mình, không thể tha thứ cho cô được, còn bản thân anh ta cảm thấy mình không hề có chút lỗi lầm nào cả.
Còn Đảo Uyển Thanh thì sắp phát điên lên rồi, hiện tại cô ta không ở trong nước, tuy rằng biết rõ sự tồn tại của Đinh Vô Ưu bao năm nay, nhưng cô chưa bao giờ coi Đinh Vô Ưu ra gì.
Cô ta không ngờ rằng người phụ nữ mà cô ta luôn coi thường này lại có thể khiến cho Lục Thị đứng ra bảo vệ như thế, điều này làm sao có thể chứ?
Một Tập đoàn lớn như Lục Thị, thậm chí đến cô ta cũng muốn làm việc ở đây, hầu như năm nào cô ta cũng sẽ tham gia xét tuyển vào bộ phận thiết kế của Lục Thị.
Nhưng bây giờ, trên con đường mà cô ta vẫn luôn nỗ lực để đạt được thì lại có một Đinh Vô Ưu đang âm thầm từng bước một lấy đi tất cả, cô ta cảm thấy không thể hiểu được thế giới này nữa rồi.
Đào Uyển Thanh đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, cô ta không nhận ra rằng trong phòng mình đã có thêm một người nữa, người đó đang đứng sau lưng cô ta.
Một giây sau, Đào Uyển Thanh cảm thấy gáy mình đau nhức, trước mắt cô ta tối sầm lại, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Đinh Vô Ưu hầu như hoàn toàn không biết gì về những xáo trộn ở thế giới bên ngoài, vì nguyện vọng của cậu con cưng Lục An Bảo, điện thoại di động và các công cụ liên lạc khác của cô đã bị khóa lại trong một chiếc hộp nhỏ trong phòng của Lục An Báo.
Mỗi ngày Đinh Vô Ưu đều đưa Lục An Bảo đi chơi, cùng cậu bé làm bài tập, xem hoạt hình, chơi trò chơi và ghép tranh, giúp mối quan hệ của hai mẹ con ngày càng đi lên.
Cô không hề cảm thấy nhàm chán khi chơi với cậu bé, ngược lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ, mấy ngày nay, cô gân như đã quên đi những ồn ào từ thế giới bên ngoài.
Những ngày ngắn ngủi này là những ngày hạnh phúc nhất trong năm năm qua của cô.
Buổi tối, sau khi Đinh Vô Ưu dỗ con trai đi ngủ xong, cô rời khỏi giường và đến thẳng phòng làm việc của Lục Tấn Uyên, những ngày hạnh phúc luôn kéo dài không lâu, cô cũng nên biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, dù sao thì bản thân cũng có liên quan trực tiếp đến việc này.
“Vào đi.” Lục Tấn Uyên biết Đinh Vô Ưu tới.
“Việc đó tiến triển thế nào rồi?”
Đinh Vô Ưu do dự nói: “Có phải rất phiền phức không? Anh quản lý công ty lớn như vậy, nhất định ngày nào cũng rất bận rộn. Nếu không còn cách nào khác, thì thôi cũng được.”
Cô cảm thấy xấu hổ.
Lục Tấn Uyên nhìn cô, nheo mắt lại, đứng dậy từng bước đi tới trước mặt cô, bước từng bước thật chậm rãi, nhưng lại khiến Đinh Vô Ưu cảm thấy bị áp lực, làm cho nhịp tim của cô tăng nhanh.
Cô có hơi lúng túng, chậm rãi lùi về phía sau, nói: “Anh… anh làm sao vậy?”
Lục Tấn Uyên đưa cánh tay vững chắc của minh ra, ôm Đinh Vô Ưu vào lòng, sau đó cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong tay: “Chuyện này… thực sự vô cùng phiền phức.”
Sự chú ý của Đinh Vô Ưu đột nhiên thay đổi, cô không giấy giụa nữa, trong lòng cảm thấy rất áy náy, nhưng vẫn có chút chua xót không thể giải thích được: “Thực sự xin lỗi anh, dù sao đây cũng là việc riêng của tôi mà lại gây phiên phức cho anh như vậy, thực sự xin lỗi.”
“Này, anh còn chưa nói xong, em vội cái gì hả?”
Lục Tấn Uyên nâng cằm cô lên rồi từ từ cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, đột nhiên anh nghiêng đầu rồi nói nhỏ vào tai cô.