Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

chương 362

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Sau khi biết được kết quả thế này, cô ta thật sự muốn phát điên, suy nghĩ cũng lập tức trở nên méo mó, sau đó cô ta khai ra hết mọi chuyện của Đinh Thiên Vũ, không chỉ khai anh ta ra, mà còn thêm mắm dặm muối bịa đặt hàng loạt sự việc Đinh Thiên Vũ lừa gạt bản thiết kế của Đinh Vô Ưu rồi tự tay đưa cho cô ta.

Mục đích của cô ta rất đơn giản, vốn dĩ Đinh Thiên Vũ cũng thoát không được liên can trong chuyện này, bản thân cô ta đã hết đường cứu, tuy nhiên nếu có chết thì cô ta cũng phải tìm người chết chung với mình.

Nhưng Đinh Thiên Vũ không giống Đào Uyển Thanh, Đinh Thiên Vũ có Đinh Thị chống lưng, hơn nữa bởi vì chuyện này có liên quan đến Đinh Vô Ưu, cho nên Lục Tấn Uyên cũng không định xử lý tận gốc anh ta.

Vì thế anh chỉ giơ cao đánh khế, Đinh Thiên Vũ bị tạm giam mười hai ngày, một người bị xử mười hai năm, một người bị giam mười hai ngày, hai con số giống như nhưng đơn vị lại hoàn toàn khác nhau, nhìn vào cũng thật đáng mỉa mai.

Đương nhiên, Đinh Vô Ưu hoàn toàn không biết gì về những chuyện này cả.

Cô chỉ biết mình đã lấy lại được danh dự rồi, đối với cô mà nói, khoảng thời gian trước giống như một cơn ác mộng thật dài vậy, bây giờ cuối cùng thì cô cũng đã tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng đó rồi.

Tuy nhiên qua chuyện lần này, Đinh Vô Ưu biết người cô nên cảm ơn nhất chính là Lục Tấn Uyên, nếu không có anh thì cô cũng không biết bây giờ bản thân mình sẽ ra sao nữa.

Nhưng từ buổi tối hôm đó, sau khi bị Lục Tấn Uyên đụng chạm ở bên trong phòng làm việc, Đinh Vô Ưu cũng không biết mình nên đối diện với anh như thế nào.

Sau khi mọi chuyện ngã ngũ, cô lập tức dọn ra khỏi nhà họ Lục trở về nhà của mình, Lục Tấn Uyên cũng cảm thấy bản thân rất bất lực đối với việc này.

Tại nhà họ Lục.

Hôm nay là ngày thứ hai sau khi Đinh Vô Ưu dọn đi, cậu bạn nhỏ Lục An Bảo cực kỳ không vui, theo cậu nhóc thấy thì sở dĩ mẹ không chịu ở lại đều là tại ba mình không tốt.

“Ba à, ba thật sự đã lãng phí khuôn mặt đẹp này của mình rồi đấy.” Cậu nhóc nói với giọng điệu giận dỗi.

Lục Tấn Uyên: “…” Anh không nhịn được tự vuốt mặt mình, cũng trong khoảnh khắc đó anh lại sinh lòng nghi ngờ, thời gian anh và Đinh Vô Ưu gặp nhau đã khá lâu rồi, thế nhưng hai người vẫn không có một chút tiến triển nào.

“Hừ, vào lúc quyết định vẫn phải do con tự mình xuất chiêu.”

Lục An Bảo khoe khoang xong thì cầm lấy di động của mình bấm mấy cái lên màn hình, sau đó đưa cho Lục Tấn Uyên rồi nói: “Nhìn thử đi.”

Anh nhận lấy di động, vừa mới nhìn vào màn hình, hai đầu lông mày đã nhướng lên, một nụ cười lập tức xuất hiện trên môi.

“Yên tâm đi, con đã gọi điện thoại cho mẹ rồi, chiều nay mẹ sẽ tập hợp với hai chúng ta ở nhà trẻ, đương nhiên con không nói với mẹ rằng ba cũng sẽ tới, nếu đến lúc đó mẹ gặp ba xong lại bỏ chạy thì không liên quan gì đến con đâu à nha.”

Trên màn hình di động của cậu nhóc đang hiển thị một hoạt động ba mẹ và con cái được tổ chức ở nhà trẻ vào chiều nay, yêu cầu của hoạt động chính là ba mẹ có thể cùng đến tham gia.

Buổi chiều, tại cổng nhà trẻ.

Bởi vì trường học tổ chức hoạt động ba mẹ và con, cho nên bên ngoài cổng lớn của trường học rất nhộn nhịp, gần như mỗi một đứa trẻ đều được người lớn dắt tay.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đa số người lớn ở bên trong đều không phải ba mẹ của mấy đứa nhỏ mà là vú nuôi hoặc quản gia trong nhà, chỉ có một phần nhỏ trẻ con được ba mẹ dẫn tới.

Gia đình của mấy đứa nhỏ được gửi trong nhà trẻ này không giàu cũng sang, như vậy thì sao phụ huynh của chúng có thể lãng phí thời gian để đến tham gia một hoạt động do trường học tổ chức được chứ.

“Mẹ ơi…”

Cậu bạn nhỏ Lục An Bảo vừa mới xuống xe thì đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cậu nhóc lập tức chạy bay bay qua đó.

Đinh Vô Ưu dùng một tay ôm con trai vào trong lòng ngực, cậu nhóc đã sắp sáu tuổi, có lẽ là bởi vì mỗi năm đều sẽ đến quân đội rèn luyện, cho nên chiều cao vượt trội hơn nhiều so với những bạn nam cùng tuổi khác.

Cô chỉ mới bế cậu một lát đã cảm thấy hơi đuối sức, sau cùng không nhịn được mà thả cậu nhóc xuống, khi cô vừa mới nâng mí mắt nhìn lên thì đã sững sờ khi nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang cắm một tay vào túi đi thẳng tới chỗ hai mẹ con họ.

Ngày thường khi ở bên ngoài, hầu như Đinh Vô Ưu đều mặc trang phục công sở, tuy nhiên bởi vì hôm nay là ngày diễn ra hoạt động ba mẹ và con, chắc là sẽ có chơi trò chơi linh tinh gì đó, cho nên cô mặc chiếc áo thun màu trắng cùng với chiếc quần cao bồi màu sáng, đồng thời phối thêm một đôi giày thể thao, tóc buộc cao lên kiểu đuôi ngựa khiến cô trông vô cùng trẻ trung tươi tắn giống y như một cô sinh viên vậy.

Lục Tấn Uyên cũng mặc trang phục rất thoải mái, chân mang một đôi giày da mặc một chiếc quần đùi kaki và một chiếc áo sơ mi màu trắng, nhìn anh chẳng khác nào chàng trai mới hơn hai mươi tuổi cả.

Điều quan trọng chính là phong cách ăn mặc của hai người nhìn rất giống đồ đôi.

Đinh Vô Ưu vừa nhìn thấy anh thì lập tức nhớ tới chuyện xảy ra vào đêm đó khi ở trong phòng làm việc, trong ký ức năm năm qua của mình, đây là lần đầu tiên cô thân mật với một người đàn ông như vậy, nghĩ tới đây, mặt của cô lại vô thức đỏ lên một lần nữa. “An Bảo à, sao, sao ba con lại tới đây?” Cô nói chuyện hơi cà lăm.

“Cô giáo yêu cầu, cô ấy nói tốt nhất là cả ba và mẹ đều tới, mẹ, mẹ đã đồng ý với con rồi, mẹ không được đổi ý đâu đấy.” Lục An Bảo ôm chặt lấy đùi của cô.

Đinh Vô Ưu: “…”

Mặc dù sự xuất hiện của Lục Tấn Uyên khiến cô bất ngờ và xấu hổ, nhưng chuyện cô đã đồng ý với con trai, đương nhiên cô sẽ không vì vậy mà đổi ý, cô xoa đầu an ủi cậu nhóc.

Lục Tấn Uyên đi tới nhìn cô, vào lúc này anh cũng không quên trêu ghẹo cô, mặc kệ trêu ghẹo trên cơ thể hay trên miệng, anh nói: “Xem ra chúng ta có thần giao cách cảm, mặc quần áo cũng giống nhau, cho thấy chúng ta đã định sẵn là trời sinh một đôi rồi.”

“Ai trời sinh một đôi với anh.” Đinh Vô Ưu nghe xong bực bội trợn mắt trừng anh một cái rồi dắt tay con trai đi vào trường học, Lục Tấn Uyên vui vẻ thoải mái đi theo phía sau.

Trường học đã chuẩn bị sắp xếp một khoảng trống râm mát trong sân trước khu dạy học để mọi người đứng thành hàng, cả gia đình của Lục Tấn Uyên chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Cậu bạn nhỏ Lục An Bảo không thích ngồi, nhưng cho dù đứng thì cũng phải đứng ở trước người Đinh Vô Ưu.

Lúc này, một giọng nói ngọt ngào trong trẻo truyền tới: “An Bảo ơi…”

Mọi người nhìn qua thì thấy một cô bé có gương mặt tròn trịa, mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng nhạt đi tới, cô bé mở to mắt nhìn Lục An Bảo, trông cô bé giống như đang rất vui.

Đinh Vô Ưu nhìn cô bé này, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần trước khi ở ngoài cổng nhà trẻ, lúc đó cô nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy bồng đáng yêu, mới nhỏ xíu mà đã một hai muốn gả cho con trai của cô rồi.

Có lẽ nào cô bé này… cũng là một fan hâm mộ của con trai cô?

Lục An Bảo chỉ liếc nhìn cô bé kia một cái rồi không thèm quan tâm đến cô bé kia nữa.

Cô nhóc mặt tròn kia cũng khôn để ý, cô bé lấy một chiếc hộp trong suốt xinh đẹp từ trong cái cặp đang đeo sau lưng mình ra, nói: “An Bảo à, đây là bánh quy do mẹ tớ làm, ăn ngon lắm đấy, cậu có muốn ăn thử không.”

“Không muốn, tránh ra” Thái độ của cậu nhóc có thể nói là rất ác liệt.

Lục Tấn Uyên thấy vậy cũng tỏ vẻ không có vấn đề gì, nhưng Đinh Vô Ưu đã nhíu mày lại, cô vỗ vào cái mông nhỏ của con trai, nói: “Không thể mất lịch sự như vậy.”

Cậu nhóc bu môi nói: “Nhưng con không muốn ăn mà.”

“Vậy con cũng phải nói sao cho nhẹ nhàng, bạn học mời con ăn đồ ăn, mặc kệ con có muốn ăn hay không thì cũng phải nói tiếng cám ơn trước, có biết hay không.”

Khuôn mặt nhỏ của Lục An Bảo nhăn lại, sau đó cậu nhóc nhìn cô bé mặt tròn lạnh lùng nói: “Cảm ơn, tôi không muốn ăn”

Đinh Vô Ưu: “…”

Trên mặt cô bé kia lộ ra biểu cảm thất vọng, sau đó nhét bánh quy lại chỗ cũ rồi nói: “Thôi vậy.”

Đinh Vô Ưu đành phải nở nụ cười dịu dàng nói với cô bé: “Bạn nhỏ à, An Bảo không thích ăn đồ ngọt, cháu giữ lại ăn đi.”

Cô nhóc mặt tròn lại nở nụ cười thật tươi, cô bé nhìn Đinh Vô Ưu không nhịn được mà nói: “Dì ơi, dì xinh đẹp thật đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio