Chương
Đinh Thiên Vũ vuốt lên vùng đơn ướt trên cổ, sau đó xòe tay ra nhìn, chất lỏng màu đỏ lập tức kích thích hai mắt của anh.
Lúc này, anh ta tin chắc rằng nếu vừa rồi mình không né tránh, bị một cái gạt tàn thuốc lớn như vậy đập lên đầu thì chắc chắn đầu của anh ta sẽ trực tiếp nở hoa, đồng thời anh ta cũng nhận ra Đinh Sơn Trí không chỉ nói chơi mà thôi, điều này khiến anh ta rất sợ hãi.
“Chú, chú à, cháu sai rồi, đều là lỗi của cháu, chú tha thứ cho cháu đi mà, cháu xin thề sẽ không có lần sau đâu.”
Nếu Đinh Vô Ưu có mặt ở đây nhìn thấy Đinh Thiên Vũ hèn nhát nịnh nọt như vậy thì chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ.
Sắc mặt của Đinh Sơn Trí vẫn cực kỳ âm u, ông ta hỏi ngược lại: “Lần sau? Mày cho rằng mày còn có cơ hội nữa sao?”
“Còn cơ hội, chú à, chủ phải tin cháu, mặc kệ thế nào thì năm năm qua cháu cũng đã đối xử rất tốt với Đinh Vô Ưu, thậm chí trước khi Lục Tấn Uyên xuất hiện, Đinh Vô Ưu vẫn luôn dựa dẫm vào cháu.”
“Cháu tin rằng chỉ cần cho cháu một chút thời gian nữa thôi, cháu đảm bảo cháu nhất định sẽ làm Đinh Vô Ưu giống như trước đây, thật đấy, chú à, chú cho cháu thêm một cơ hội nữa đi mà.”
Đinh Sơn Trí hừ một tiếng, nhìn anh ta cả buổi trời cũng không mở miệng nói chuyện, ngay vào lúc Đinh Thiên Vũ cho rằng mình đã còn không hy vọng thì cuối cùng ông ta cũng lên tiếng. “Một khi đã như vậy thì chú sẽ cho mày thêm một cơ hội nữa, nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng, nếu mày vẫn không thực hiện được lời bảo đảm của mày thì nhà họ Đinh cũng không cần nuôi kẻ ăn hại, mày hãy cút ra khỏi nhà họ Đinh mãi mãi đi, hừ.”
Đinh Thiên Vũ đột nhiên mở to hai mắt nhìn Đinh Sơn Trí với ánh mắt khó tin.
“Chú à, chú…”
Cút ra khỏi nhà họ Đinh mãi mãi là sao, là ý nghĩa giống như anh ta đã nghĩ à? Đinh Thiên Vũ nhìn vào đôi mắt của Đinh Sơn Trí, lòng dạ của anh ta đột nhiên thắt lại, cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Lúc này anh ta đã thật sự bị dọa sợ rồi, có thế nào anh ta cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, anh ta càng không ngờ được rằng người chú này của mình lại vì một người ngoài mà có thể tàn nhẫn với mình như vậy.
Mặc dù anh ta là dòng thứ của nhà họ Đinh, nhưng nói như thế nào đi nữa thì anh ta cũng là cháu trai chính thức của nhà họ Đinh, vậy mà bây giờ lại muốn quyết định việc anh ta có thể ở lại nhà họ Đinh hay không chỉ thông qua một người phụ nữ? Thật buồn cười biết bao.
Anh ta cố gắng nở nụ cười nhưng không tày nào cười nổi, không chỉ như thế mà ngay cả một chút bất mãn, anh ta cũng không dám thể hiện lên trên mặt.
Trước kia, anh ta vẫn luôn cho rằng có cưới được người phụ nữ kia hay không thì cô cũng chỉ là bàn đạp cho lợi ích sau này của anh ta mà thôi, bây giờ xem ra bản thân anh ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Nếu không thể níu kéo được Đinh Vô Ưu thì anh ta, cậu cả nhà họ Đinh sẽ ra đi với hai bàn tay trắng.
Bốn chữ này thật sự chính là cơn ác mộng lớn nhất đối với Đinh Thiên Vũ, vào lúc này đây, anh ta không còn dám ôm tâm lý may mắn nữa, trong đầu đều suy nghĩ về cách làm gì để có thể níu kéo được Đinh Vô Ưu.
Tuy nhiên bản thân là nhân vật chính trong chuyện này, Đinh Vô Ưu lại không biết gì cả.
Từ sau khi cô lấy lại được danh dự sau vụ sao chép thì Lục Tấn Uyên đã trực tiếp thăng chức cho cô lên một bậc, ban đầu cô chỉ là một nhà thiết kế bình thường của bộ phận thiết kế, bây giờ thì khác rồi, cô trực tiếp đảm nhiệm chức tổng giám đốc của bộ phận thiết kế B.
Mặc dù bị giáng từ bộ phận A xuống bộ phận B, nhưng chức vị lại lên tới tổng giám đốc, thuộc về cơ chế thăng chức giảm quyền, hơn nữa từ sau khi vụ việc sao chép có kết quả, trên dưới công ty đều nhìn thấy rõ Lục Tấn Uyên rất bênh vực cô.
Cho nên, khi làm việc trong Lục Thị, chỉ cần không phải là người có mắt không tròng thì chắc chắn sẽ không ai dám đến gây chuyện với Đinh Vô Ưu, đồng thời còn đối xử với cô vô cùng khách sáo.
Sau khi Đinh Vô Ưu tan ca thì trở về khu dân cư của mình, còn chưa kịp đi vào cổng lớn của khu dân cư thì một bóng người đã đột nhiên xông ra dọa cô sợ hết hồn.
“Vô Ưu à…”
Cô không ngờ đối phương lại là Đinh Thiên Vũ, sau khi đứng hình trong giây lát thì cô lại khôi phục lại như bình thường, hỏi: “Thiên Vũ đó à? Sao anh lại tới đây, tìm tôi có việc gì sao?”
Mặc kệ lúc trước tình cảm của mình dành cho Đinh Thiên Vũ là gì thì bây giờ ít nhất cô đã có thể nhận thức được rất rõ ràng.
Từ sau lần nhìn thấy Đinh Thiên Vũ lén đối xử với con trai của mình như vậy, hơn nữa khoảng thời gian trước biết được con người thật của anh ta xong, giữa cô và Đinh Thiên Vũ đã hoàn toàn không còn kết quả gì nữa.
Nhưng ngoại trừ điều này ra, cô không thể phủ nhận được rằng trong thời gian năm năm bị mất trí nhớ, Đinh Thiên Vũ thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều, đối xử với cô cũng rất tốt, cô sẽ không bao giờ quên phần tình nghĩa này.
Cho nên, hai người không thể làm người yêu thì cũng có thể làm bạn bè bình thường với nhau.
Đương nhiên, nếu Đinh Thiên Vũ có việc cần cô giúp đỡ, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép của mình, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh ta.
Nhưng Đinh Thiên Vũ lại không nghĩ như vậy. Sau vụ việc của Đào Uyển Thanh, nếu Đinh Vô Ưu gặp anh ta rồi mà vẫn còn tức giận thì ít nhất cũng cho thấy anh ta vẫn còn địa vị trong lòng cô.
Nhưng bây giờ, đối phương lại nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, cách thức chào hỏi lạnh nhạt giống như bạn bè thế này khiến Đinh Thiên Vũ nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
“Vô Ưu à, anh muốn nói chuyện với em một lát được không?” Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn bực bội trong lòng xuống, đồng thời lộ ra biểu cảm suy sụp và ánh mắt mắt buồn bã.
Đinh Vô Ưu mím môi suy nghĩ một lát rồi đồng ý, mặc kệ thế nào thì trong lòng cô đã có dự định rồi, cô nên nói rõ ràng với Đinh Thiên Vũ, dù sao thì cô cũng cần phải làm đến nơi đến chốn chuyện này.
Đinh Thiên Vũ không biết suy nghĩ thật sự trong trong lòng cô, thấy cô đồng ý, anh ta lập tức mừng thầm trong lòng.
Hai người đi vào bên trong một quán cà phê gần đó, gọi cho mỗi người một ly cà phê rồi ngồi đối diện nhau.
Mà mấy vệ sĩ luôn đi theo Đinh Vô Ưu lại tách ra, hai người trong số đó chuyển từ chỗ tối ra chỗ sáng, ngồi ở ngay phía sau hai người họ, làm tròn chức trách quay lại video toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người rồi gửi đến chỗ của Lục Tấn Uyên.
Trên sân thượng của Tập đoàn Lục Thị.
An Minh trên tay cầm ipad đi vào văn phòng tổng giám đốc, nói: “Sếp à, bên phía cô Đinh Vô Ưu có chuyện rồi, anh nhìn đi.”
Lục Tấn Uyên cầm lấy ipad, sau khi nhìn thấy hình ảnh của Đinh Thiên Vũ hiển thị trong màn hình thì đầu lông mày vô thức nhíu lại, sau đó anh mở lớn âm lượng lên rồi im lặng quan sát.
Đương nhiên hai nhân vật chính trong quán cà phê hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
“Vô Ưu à, anh biết nhất định em vẫn còn đang trách anh về vụ việc của Đào Uyển Thanh, đúng vậy, anh thừa nhận chuyện này đều là lỗi của anh.”
Anh không nên lừa gạt em, không nên phản bội lại tình cảm năm năm qua của chúng ta, càng không nên bị ma quỷ che mắt trúng chiêu quyến rũ của người phụ nữ Đào Uyển Thanh kia để rồi cuối cùng làm hại tới em.
“Vô Ưu à, cũng may, cũng may cuối cùng em không sao, nếu không anh thật sự sẽ không thể tha thứ được cho bản thân”
Bởi vì âm lượng của video quá lớn, cho nên giọng nói tự trách của Đinh Thiên Vũ vang vọng khắp không gian bên trong văn phòng của Lục Tấn Uyên.
Đặc biệt là khi nói câu nói cuối cùng, anh ta còn nghẹn ngào nức nở, nếu để người không biết chuyện nghe được thì chắc chắn đa số sẽ mềm lòng tha thứ cho anh ta.
An Minh co giật khóe miệng, không nhịn được lo lắng nói: “Tổng giám đốc Uyên à, Đinh Thiên Vũ diễn xuất đến mức ngay cả giọng nói cũng chứa chan tình cảm như vậy, nếu lỡ cô Vô Ưu mềm lòng thì…”
Anh ta không nói tiếp, nhưng ý anh ta muốn nói đã rất rõ ràng, một khi Đinh Vô Ưu mềm lòng thì tất cả những chuyện họ làm trong khoảng thời gian trước đó đều sẽ uổng công vô Ích.
Nói thật, dựa vào sự hiểu biết về tính cách của Đinh Vô Ưu ở trong lòng An Minh, anh ta cảm thấy khả năng Đinh Vô Ưu mềm lòng là cực kỳ lớn.