Chương
Lâm Tú Loan chỉ nhìn thoáng qua những con rắn trong túi thôi thì đã bị dọa hết hồn, cô ta dè dặt nhìn sang một hướng khác. Nhưng rồi khi cô ta nghĩ đến tác dụng của lũ rắn thì cô ta vui sướng nở một nụ cười ranh ma vì âm mưu sắp diễn ra.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi làm việc của anh đi.” Cô ta ra lệnh.
“Vâng cô Loan, tôi làm ngay ạ.”
Nhân viên phục vụ ngay lập tức xách túi rắn đi lên lầu hai qua lối cầu thang bộ. Người đó lén lút đứng ở bên cạnh cửa sổ, không ngừng quan sát xung quanh, sau đó anh ta nhìn vào phòng xem cô gái đã ở trong phòng hay chưa. Thấy bóng dáng cô gái trong phòng, anh ta nhanh chóng nâng túi lên, đặt miệng túi vào chỗ hở của cửa sổ, trút thả những con rắn trong túi vào phòng.
Từng con rắn một rơi xuống sàn, chỉ vài giây sau chúng đã bò đi khắp phòng, chui vào những góc tối trốn đi.
Công việc được giao đã làm xong, nhân viên phục vụ hối hả đóng cánh cửa sổ lại, còn không quên cài cả chốt cửa lại nữa.
“Cô Loan, công việc cô giao tôi đã làm xong rồi.”
Lục Tư Loan vui sướng cười to lên, cô ta nhìn về phía căn phòng đã bị khóa, nghĩ thầm trong lòng kế hoạch lần này sắp thành công rồi, sau đó gấp gáp rời khỏi nơi này.
Nhưng vào lúc này ở phòng thay đồ.
Căn phòng thay đồ này rất lớn, chứa đủ loại quần áo, mỗi loại đều vô cùng đẹp mắt và tinh xảo, những bộ đồ dạ hội khác nhau được treo ngay ngắn trong tủ, cô chọn một bộ đầm đơn giản nhưng vẫn rất thanh lịch không mất đi sự quý phái để mặc, lúc chuẩn bị thay thì cô lại nghe có âm thanh gì đó kì lạ vang lên liên tục trong phòng như có thứ gì ma sát vào sàn vậy.
Dù âm thanh đó rất nhỏ nhưng chăm chú nghe thì vẫn nghe thấy, cô cảm thấy hơi sợ. Cô nhìn một lượt hết tất cả căn phòng, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, một vệt đen dài lướt qua tầm mắt khiến cô sợ hoảng hồn, thoáng chốc cả gương mặt cô trắng tái đi không còn giọt máu .
Cái cô vừa thấy là… rắn?
Đinh Vô Ưu thật sự không biết sao chuyện này lại xảy ra được chứ, trong phòng sao mà có rắn kia chứ? Cô thấy cực kỳ hoang mang , tim như muốn ngừng lại luôn vậy.
Tuy chỉ là một con rắn này nhỏ thôi, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế nỗi sợ của bản thân mình được. Cơ thể cô bắt đầu nổi da gà, lạnh ngắt như sắp đông cứng lại vậy, nhưng dù có như vậy thì cô cũng chỉ thể cố gắng bước từng một đi về phía cửa phòng.
Lúc này, con rắn trên sàn bỗng thè lưỡi ra, đồng tử cũng co rút lại thành một vệt thẳng đáng sợ, cô bị dọa xém chút là hét lên, nhưng cô không dám chỉ có thể khuyên nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.
Bây giờ cô nên làm gì đây chứ?
Mỗi bước đi cô đều vô cùng cần thận, tránh phát ra những tiếng động lớn có thể ảnh hưởng đến con rắn đang nằm ở kia.
Nhưng rồi đột nhiên cô thấy chân mình hình như đã chạm vào thứ gì đó hơi sần sùi, mềm mềm và cũng lành lạnh nữa, cô theo bản năng nhìn xuống.
Ở chỗ khoét để lộ mũi chân của giày cao gót mà cô đang mang, cũng có một con rắn đang chầm chậm bò lên, con rắn này cũng đen và dài như con rắn kia. Cái đuôi que quẩy của nó cứ chạm vào ngón chân của cô.
Lúc này, Đinh Vô Ưu không thể nào kiềm chế nỗi sợ trong lòng mình nữa, cô hét lớn lên một tiếng.
“A… ”
Tiếng hét đầy sợ hãi của cô rất lớn, âm thanh đó xuyên qua những bức tường của căn phòng, nhưng chẳng ai ở bữa tiệc nghe thấy cả bởi nó đã bị tiếng nhạc rộn ràng dưới lầu lấn át mất.
Nhưng may mà, đúng lúc này Lục Tấn Uyên lại đang có mặt ở tầng hai, anh đứng ở cuối hành lang bàn bạc công việc.
Anh vừa cúp điện thoại thì nghe thấy tiếng hét, tuy tiếng hét không quá rõ ràng nhưng anh vẫn nghe thấy.
Nhưng điều làm anh quan tâm hơn là, tiếng hét này có vẻ rất giống với tiếng của Đinh Vô Ưu, anh thấy hơi lo lắng, khuôn mặt trầm ngâm lại, nhanh chóng đi về phía âm thanh phát ra.
Đinh Vô Ưu không ngừng la hét, lúc này anh đã nhận ra đây thật sự là tiếng hét của cô. Anh hớt hải đứng trước cửa phòng đang khoá.
“Đinh Vô Ưu, em ở bên trong sao?”
Anh gõ liên tục lên cửa nhưng không có tiếng trả lời, anh chỉ còn cách lùi người ra sau dùng sức đạp mạnh vào cửa, một tiếng rầm vang lên, cánh cửa bị anh đá tung ra, anh lập tức chạy vào.
Lục Tấn Uyên nhìn Đinh Vô Ưu đang đứng co ro ở góc phòng, không chỉ vậy… Dưới sàn toàn là những con rắn bò lúc nhúc.
Anh giật cả mình, nhìn cảnh tượng này anh thấy cực kì tức giận, mắt cũng đỏ ngầu cả lên, ai lại có thể làm ra chuyện này cơ chứ. Anh thấy bản thân thật có lỗi không bảo vệ tốt cô, tất cả đều là do anh đã rời đi một lúc không chú ý đến cô.
Anh mặc kệ những con rắn trên sàn bước vội đến bên cạnh cô. Anh vừa nhìn thì đã biết những con rắn này chỉ là loại rắn bình thường, chúng không có nọc độc.
“Vô Ưu, em đừng sợ anh đến bên em ngay đây.”
Lúc này Đinh Vô Ưu đã quá sợ hãi rồi, nhìn vào mắt cô, anh chỉ thấy toàn là nỗi hoảng sợ và nét thẫn thờ, đôi mắt trong trẻo, có hồn đã mất đi sự linh động thường ngày.
Anh liên tục lặp lại những lời an ủi cô, rồi ôm chặt cô vào lòng vỗ về lưng cô, mặc kệ cô giãy dụa la hét. Anh còn hôn lên trán cô để trấn an.
“Mọi chuyện ổn rồi, có anh ở đây rồi, em đừng sợ.”
Cách an ủi này thật sự đem lại hiệu quả rất tốt, Đinh Vô Ưu hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, tuy cô vẫn còn sợ, nói chuyện cũng hơi ngập ngừng nhưng đã tốt hơn nhiều.
“Có rất nhiều, rất nhiều rắn. Tôi sợ lắm.”
Cô run run nói, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống như mưa. Nhìn cô yếu ớt như vậy, Lục Tấn Uyên vô cùng đau lòng.
“Đã không sao rồi, em không đừng sợ nữa có anh ở đây bảo vệ em rồi.”
Lục Tấn Uyên vừa nói vừa ôm cô chặt hơn, rồi anh đột ngột bế cô lên theo kiểu công chúa: “Bây giờ em đừng nghĩ gì nữa, nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, anh đưa em về nhà.”
Sau đó, anh lấy tai nghe trong túi áo đeo lên tai cô, âm nhạc êm dịu vang lên làm cô quên đi những âm thanh hỗn tạp xung quanh.
Đinh Vô Ưu không từ chối hành động của anh, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Cho dù cô không quá thích sự thân mật giữa hai người nhưng cơ thể cô bủn rủn hết cả từ lâu rồi.
Thật ra thì có rất nhiều cô gái sợ loài động vật máu lạnh là rắn.Hơn nữa, vừa rồi Đinh Vô Ưu còn bị rất nhiều rắn vây quanh, nhìn chúng bò khắp phòng, còn bò cả lên chân cô.Nếu như là những cô gái yếu đuối có lẽ họ đã bị dọa cho ngất xỉu, hôn mê luôn.
Đinh Vô Ưu hôm nay đã bị dọa sợ, không thể xem chuyện này chỉ là việc nhỏ.
Cô thấy bản thân mình thật sự không ổn chút nào, cả tinh thần và thân thể đều mệt mỏi. Lúc này cô chỉ có một mong muốn là nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Bỗng có vài người chạy vào phòng, người xông vào phòng đầu tiên là An Minh vốn dĩ đang phải chờ ở bên ngoài nông trại, thì ra là khi Lục Tấn Uyên phá cửa vào phòng đã nhắn tin cho trợ lí của mình, bảo anh ta dẫn theo người đến.
“Tổng giám đốc.”
An Minh dẫn theo vài người cấp dưới tới, anh ta vừa nhìn đã thấy rắn ở khắp sàn thì không biết ở đây đang có chuyện gì, nhưng rồi khi thấy Đinh Vô Ưu được bế nằm trong lòng Lục Tấn Uyên thì đã cơ bản hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Động tác anh bế cô vô cùng dịu dàng, nhưng nét mặt anh thì trái ngược hoàn toàn. Anh nhìn chằm chằm những con rắn, nếu được thì anh chỉ muốn giết hết chúng đi mà thôi.