Chương
Cho dù Phil hét to đến đâu, những vị khách ở xung quanh đó cũng chỉ có thể nghe thấy một chút xíu âm thanh rất nhỏ, nhưng ở thời điểm này cần phải lắng nghe kỹ mới nghe được, cho nên sẽ không khiến cho bất kỳ ai chú ý.
“Ma, ma…”
Tiếng kêu của Phil vô cùng thê lương thảm thiết, bởi vì không gian quá mức yên tĩnh, giọng nói của cô ta bị phản lại, ở trong không gian tối tăm này càng thêm đáng sợ.
Lục An Bảo đã tắt âm thanh tiếng ma đi.
Ngay khi Phil không chú ý, chiếc máy bay nhỏ trên mặt đất từ từ di chuyển về phía Phil.
Mà theo động tác của máy bay, ‘Sadako’ ở giữa không trung cũng lắc lư theo, khiến cho Phil suýt nữa sợ hãi mà đột tử.
Đầu óc Phil lúc này hoàn toàn trống rỗng, trong mắt chỉ toàn là ‘bóng ma’ dang đuổi theo cô ở phía sau.
Cô ta mặc áo ngủ, lảo đảo chạy ra khỏi cửa, trên đường bỏ chạy cô ta bị ngã hai lần, nhưng dau đớn khi bị ngã không là gì so với nỗi sợ trong lòng cô ta.
Cô ta không nghĩ được cái gì cả, trong lòng tràn đầy sợ hãi, cô ta chỉ biết chạy trốn, chạy khỏi cái nơi này.
Phil chạy về phía cửa lớn, vì không để cho cô ta có cơ hội gõ cửa lớn phòng người khác khác, ngay khi máy bay vừa ra khỏi cửa lớn đã lập tức tăng tốc độ.
Cứ như vậy, bóng dáng ‘Sadako’ càng trở lên nhanh chóng một cách quỷ dị, Phil sợ đến mất mật, hoàn toàn không có cơ hội gõ cửa phòng người khác, bởi vì chỉ cần cô ta dừng lại cái là ‘bóng ma’ ở đằng sau lưng cô ta sẽ lập tức vồ lấy cô ta ngay.
Dưới tình huống này, Phil chỉ còn cách dốc hết sức chạy về phía trước, chẳng mấy chốc cô ta đã chạy hết hành lang, trước mắt cô ta xuất hiện một cái cầu thang.
Lục An Bảo đang ở trong xe, hai tay nhỏ bé nhanh chóng điều khiển, âm thanh đáng sợ của “Sadako’ vang lên.
Chỉ thấy ‘Sadako’ chậm rãi ngẩng đầu, một khuôn mặt máu me be bét hiện ra, đôi mắt trắng bệch và cái miệng đen rộng, gào một phát về phía Phil, cái đầu khẽ ngoắc sang một bên, thân hình chớp một cái nhào về phía Phil.
“Á…”
Phil bị cảnh tượng này kích thích, không khỏi hét lên một tiếng rồi bỏ chạy, không may là cô ta bị trật chân, ngã lộn cổ xuống cầu thang, ngất xỉu tại chỗ.
Bình thường người phụ nữ Phil này rất thích cởi truồng đi ngủ, cho nên cho dù cô ta có mặc váy ngủ thì cũng chả che đậy được bao, hiện tại lại bị ngã cầu thang, mấy chỗ quan trọng dều bị lộ ra hết.
Cậu nhóc ở trong xe nhanh chóng quay mặt sang một bên, chép miệng đầy khinh bỉ tắt hình thức người đi, sau đó điều khiển máy bay cần thận trở về xe.
Luc An Bảo hỏi một vệ sĩ: “Xử lý sạch dấu vết chưa?”
“Cậu chủ nhỏ, đã xử lý sạch sẽ rồi.”
Từ khi máy bay nhỏ bắt đầu rời khỏi xe, các vệ sĩ đã xâm nhập vào hệ thống giám sát của khách sạn Đế Vương, xóa toàn bộ hình ảnh của chiếc máy bay nhỏ.
Đặc biệt là những hình ảnh trong phòng Phil lại càng được xử lý rõ ràng và sạch sẽ, bởi vì đã được xử lý cần thận cho nên cho dù có người điều tra cũng không tìm được dấu vết giờ trò ở trong tấm hình này.
Cậu nhóc hài lòng gật đầu, vuốt ve máy bay mô hình: “Kết thúc công việc, về nhà.”
Ngày hôm sau.
Phil được nhân viên dọn vệ sinh phát hiện, sau đó lập tức được đưa đến bệnh viện ở gần đó.
Bởi vì thân phận đặc biệt của cô ta, cộng thêm việc cô ta xảy ra chuyện ở khách sạn Đế Vương, cho nên dù thế nào thì tập đoàn Lục Thị cũng phải phái người đến xem, Lục Tấn Uyên mang theo trợ lý đích thân tới thăm.
Lục An Bảo, kẻ cầm đầu gây ra chuyện này làm sao có thể không đi xem trò vui được, thế là cậu nhóc cũng đi theo.
Trong phòng bệnh.
Cả gia đình Horton và mấy người Lục Tấn Uyên đều ở trong đây, vẻ mặt Hisan vô cùng không tốt.
Nếu người xảy ra chuyện là Tina, chắc chắn ông ta sẽ không có chút dao động nào, nhưng hết lần này đến lần khác, người xảy ra chuyện lại là Phil, điều quan trọng là mới hôm qua bọn họ còn cùng Lục Thị quyết định tranh tài.
Chưa đầy một đêm, cháu gái Phil của ông ta, người đại diện cho nhà Horton tham gia thi đầu lại gặp nạn, sự trùng hợp như vậy khiến ông ta không thể không hoài nghi Lục Thị.
Hơn nữa khách sạn Đế Vương cũng là sản nghiệp của Lục Thị.
Lục Tấn Uyên đương nhiên biết điều này, anh thản nhiên nhìn qua đám người đám người Hisan, còn cả Phil mặt mũi trắng bệch đang nằm trên giường, hơi cau mày nhìn An Minh.
“Phát hiện cô Phil ở đâu?”
“Theo lời của nhân viên dọn vệ sinh, cô Phil được tìm thấy dang ngất xỉu ở cầu thang, trên người vẫn mặc đồ ngủ.” An Minh trả lời.
“Bảo quản lý mang toàn bộ đoạn video giám sát ở trong phòng cô Phil, bao gồm cả hành lang từ tám giờ tối qua đến sau giờ tối nay đến đây!
“Ông chủ, tôi đã phân phó rồi, sẽ nhanh có kết quả thôi.” An Minh gật đầu.
Hisan ở một bên hừ lạnh một tiếng.
Đối với hành động này của ông ta, Lục Tấn Uyên cũng chỉ liếc ông ta một cái, không thèm nói gì cả, ánh mắt anh rơi vào Phil vẫn dang hôn mê trên giường, giám sát là giám sát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai có thể hiểu rõ hơn người trong cuộc.
Có lẽ tất cả mọi người không biết là, hung thủ chính là một trong những người ở đây.
Cậu nhóc đầu sỏ Lục An Bảo vẫn đang bên cạnh Lục Tấn Uyên, cậu bé mặc quần yếm và đội mũ cao bồi, trên tay ôm một bình sữa nhỏ, im lặng uống sữa, đôi mắt to tròn thỉnh thoảng đảo qua đảo lại, vô cùng linh động, nhìn đáng yêu không thôi.
Tina đứng ở bên ngoài đám người, thông qua kẽ hở nhìn Phil dang hôn mê trên giường bệnh, khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười, đôi mắt cô ta hơi cụp xuống che đi vẻ hả hê trong mắt.
Nhìn bộ mặt thanh tú của cô ta, không ai biết được trong lòng cô ta đang suy nghĩ xấu xa đến mức nào.
Cô ta không quan tâm con å Phil này đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cô ta chỉ mong con å này đừng bao giờ tỉnh lại, tốt nhất là chết luôn đi.
Hiện tại, ngoại trừ cô ta ra, tất cả mọi người đều hy vọng Phi tỉnh lại, trước sự hy vọng của mọi người, lông mi Phil hơi nhíu lại, sau đó từ từ mở mắt ra.
Hai mắt Hisan sáng lên, vội vàng đi qua: “Phil, cháu tình rồi?”
Hai con mắt của Phil vẫn còn hơi mê mang, đột nhiên bên tai xuất hiện âm thanh khiến cho đại não của cô ta lập tức nhớ đến những chuyện xảy ra tôi hôm qua.
Cộng thêm việc bóng dáng của Hisan đột nhiên đi tới khiến Phil lại một lần nữa bị kinh hãi, cô ta bỗng nhiên giơ tay tát về phía Hisan: “Cút đi, đừng tới đây, ma, ma…”
Nếu không phải Hisan nhanh chóng tránh đi thì cái tát này nhất định đã rơi vào mặt ông ta rồi, nhưng mà hiện tại ông ta không có tâm trạng để tức giận, nhìn Phil như thế này, lông mày ông ta càng nhíu chặt hơn.
“Phil, cháu sao thế? Chủ là chủ của cháu mà, cháu mau nhìn chú đi.”
Phil tỉnh táo lại, cô ta nhận ra bây giờ đang là ban ngày, xung quanh có rất nhiều người, cô ta sững sờ nhìn bọn họ, sau đó hoảng sợ nắm lấy cánh tay của Hisan.
“Chú ơi, có ma, thật sự có ma, chúng ta về nước đi, cháu muốn về Hoa Kỳ, cháu không muốn ở lại đây, cháu muốn rời khỏi đây, ở dây có ma…”
Trạng thái và lời nói của cô ta bây giờ khiến cho vẻ mặt của tất cả những người ở đây trở nên quái lai, bao gồm cả Luc Tấn Uyên.