Chương
Nếu như giờ phút này hỏi Đinh Thiên Vũ có cảm giác gì? Đó chắc chắn là muốn chết lại không thể chết, cảm giác sống không bằng chết.
Văn phòng tổng giám đốc Lục thị.
Đem tất cả mọi việc xảy ra trong phòng bệnh thu vào trong mắt, tuy lúc này An Minh không được vui nhưng cũng không khỏi cảm thán: “Tổng giám đốc Lục, An Bảo đúng là con trai của anh, rất giống anh.”
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn tra tấn người thật đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn, quả thực vô cùng thông minh.
Khóe môi Lục Tấn Uyên hơi cong lên, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.
Anh muốn dạy dỗ con ruồi kia cũng không thể đường đường chính chính làm mà chỉ có thể giở trò, nhưng con trai không giống vậy, cơ thể nhỏ nhắn kia có thể quang minh chính đại dạy dỗ Đinh Thiên Vũ, còn không khiến cho người khác nghi ngờ, chậc chậc.
Bên ngoài bệnh viện, mấy tên đàn em đang trông coi ở một nơi bí mật gần đó.
Lục Nhất nhận được tin Đinh Vô Ưu đã trở về, cổ tay khẽ đảo, một ống tiêm nhỏ dài xuất hiện, bên trong chứa một chất lỏng màu xanh nhạt, sau đó tiêm nó vào đùi Đinh Thiên Vũ.
Cậu nhóc thấy vậy, lập tức hiểu ra: “Mẹ về rồi ư?”
Lục Nhất Sử gật đầu một cái.
Mũi kim chích xuống nhanh chóng có hiệu quả, Đinh Thiên Vũ đang bị tra tấn đến nỗi sống không bằng chết, đột nhiên đau đớn biến mất, giống như vừa rồi hết thảy chỉ là ảo giác. Mặt của anh ta vẫn sưng đỏ tím xanh như cũ, đầu đầy mồ hôi, thân thể run rẩy, cả người giống như mất hồn.
Thuốc trong kim tiêm kia là dung dịch giảm đau, một sản phẩm do viện nghiên cứu ở nước ngoài của Lục thị nghiên cứu ra, giống như loại thuốc mà Lục Tấn Uyên cho Đinh Vô Ưu dùng khi cánh tay bị bỏng.
Có điều, thuốc mà lần trước Đinh Vô Ưu dùng là thành phẩm, sau khi dùng sẽ hoàn toàn không cảm thấy đau đớn nữa, mà ống tiêm này chỉ là bAn Minhh phẩm, dược hiệu chỉ có thể duy trì hai tiếng.
Lục An Bảo nhìn “xác chết” Đinh Thiên Vũ đang nằm trên giường bụm miệng nói: “Tôi đã nói là sẽ giữ lời mà, tôi có cách khiến chú dễ chịu hơn.”
Bỗng nhiên Đinh Thiên Vũ hoàn hồn, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy thù hằn nhìn cậu bé, bộ dáng kia đúng là có chút doạ người.
Cậu nhóc hừ một tiếng: “Mẹ tôi sẽ lập tức đến đây ngay, tôi cảnh cáo chú, những gì không nên nói thì câm miệng cho tôi.”
Phát hiện mình có thể nói chuyện, anh ta lập tức bật cười, sắc mặt dữ tợn, tiếng cười giống như bị đóng băng, mười phần khó nghe: “Thằng ranh con, mày cũng sẽ sợ hãi, tao nói cho mày biết, mày dám đối xử với tao như vậy, tao nhất định sẽ.”
Lời còn chưa nói hết, Lục An Bảo không nhịn được cau mày, khinh thường nhìn anh ta: “Chú nhất định cái gì? Tôi là vì muốn tốt cho chú thôi, bởi vì chú có nói gì mẹ tôi cũng sẽ không tin đâu.”
“Mà tôi đây sẽ còn tức giận, tôi tức giận, nói không chừng chân của chú sẽ thật sự bị gãy đấy.”
Đinh Thiên Vũ trừng to mắt, cảm giác được gì đó liền lập tức hoảng sợ, hiện tại dù hai chân không đau, nhưng… Vậy mà anh ta cảm giác được chân của mình không cử động được, không có tri giác.
Lục An Bảo nhìn thấy đầu anh ta đầy mồ hôi, lấy khăn mặt trong tay Lục Tấn Uyên, đi đến bên giường mười phần “hiểu chuyện” lau mồ hôi cho anh ta, nói khẽ.
“Nếu chú dám cử động linh tinh, tôi sẽ khiến cho chú mãi mãi không thể đứng dậy nổi.” Nhẹ nhàng nói một câu, lập tức khiến Đinh Thiên Vũ cứng đờ, tùy ý để khăn mặt ma sát trên trán mình.
Trên tay Đinh Vô Ưu mang theo hộp cơm đóng gói, vừa mở cửa đã nhìn thấy con trai mình hành động hiểu chuyện khéo léo như thế, liền dịu dàng nở nụ cười.
“An Bảo thật ngoan.”
Đinh Thiên Vũ: “…”
Lục An Bảo ném khăn mặt đi, chạy tới nhào vào trong ngực Đinh Vô Ưu: “Mẹ ơi, mẹ về rồi, con vừa kể chuyện Siêu Nhân Điện Quang cho chú Đinh %D nghe, chú Đinh rất thích nghe đấy ạ.” Đinh Thiên Vũ: “…”
Đinh Vô Ưu hôn vào trán con trai, mở hộp cơm ra, một mùi thơm nồng đậm tràn ra: “Thiên Vũ, tôi mua cho anh cháo gà và cháo rau quả đây.”
Cô trải ra chiếc bàn đơn giản bên cạnh giường bệnh, bưng cháo lên, do dự nói: “Anh có dùng tay được không?”
Đinh Thiên Vũ hít sâu một hơi, giật giật khóe miệng: “Hiện tại không thuận tiện lắm, Vô Ưu, em đút anh ăn đi.”
Một câu này khiến khuôn mặt nhỏ của Lục An Bảo tối sầm lại, răng nhỏ nghiến cót két.
Tên khốn nạn họ Đinh này, thật đúng là đáng đánh, quả nhiên chính mình đối với anh ta vẫn quá nhân từ, hừ.
Nghĩ vậy, cậu lập tức chạy tới, đoạt lấy thìa trong tay: “Mẹ, để con đút đi.”
Bỗng nhiên trong lòng Đinh Thiên Vũ nhảy một cái, không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không cần.”
Cậu nhóc quay đầu nhìn về phía anh ta, cười vô cùng sáng lạn: “Không sao đâu chú ơi, chú không cần khách sáo như thế.”
Cậu nói rồi liếc mắt ra hiệu cho Lục Nhất, anh không để lại dấu vết đứng cạnh giường, ra tay như điện, ấn cằm của Đinh Thiên Vũ một lần nữa, khiến anh ta không thể nói được.
Lục An Bảo lập tức nhìn về phía Đinh Vô Ưu nói: “Mẹ, vừa rồi bác sĩ đến kiểm tra phòng nhưng dường như có việc gì đó lại đi rồi, mẹ đi xem một chút đi, thuận tiện hỏi thăm bệnh tình của chú Đinh.”
Một câu liền thành công khiến cho Đinh Vô Ưu rời khỏi.
Vừa đóng cửa, khuôn mặt nhỏ của Lục An Bảo lập tức trầm xuống, trừng mắt với Đinh Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Tay không tiện, cần người cho ăn đúng không, không sao, để tôi cho chú ăn, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đút cho chú ăn no căng.”
Đinh Thiên Vũ thật sự sợ hãi, đồng thời hối hận muốn chết, vừa rồi mình lại đi nói câu như vậy làm gì, biết rõ thằng nhóc này không dễ chọc.
Anh ta há to miệng, sắc mặt hoảng sợ, bỗng nhiên lắc đầu, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Lục An Bảo thấy anh ta há miệng to như vậy, lập tức múc một thìa cháo lớn đút vào.
“Ôi ôi…
Bát cháo này, cho dù được đóng gói nhưng hiệu quả giữ ấm rất tốt, một muôi cháo này, vô cùng nóng.
Người bình thường cũng không thể bị đút trực tiếp như vậy, huống chỉ trong miệng Đinh Thiên Vũ vốn đang bị thương, miệng vừa hạ xuống, chậc chậc, mùi vị kia thật sự là chua đến thoải mái.
Đinh Thiên Vũ chỉ cảm thấy cả miệng mình nóng như thiêu đốt, đau đớn, khoang mũi chua xót, trong nháy nước mắt mắt nước mũi chảy ra.
Lục An Bảo hung ác đút cho anh ta mấy muôi, đút đến khi nào anh ta buồn nôn mới dừng tay.
Lúc này, Lục Nhất đi tới: “Cậu chủ nhỏ, cô Đinh trở lại.”
Cậu nhóc sững sờ, lập tức nói: “Mau đánh ngất anh ta.”
Cậu vừa nói, vừa cầm khăn mặt bên giường, hung hăng lau nước mắt nước mũi trên mặt anh ta, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ câm bát cháo trên bàn ném vào thùng rác.
Đinh Vô Ưu vừa vặn vào cửa, Lục An Bảo lập tức nhào tới: “Mẹ, chú Đinh ăn xong cháo đã ngủ thiếp đi rồi, chúng ta không nên quấy rầy chú ấy.”
Ngủ thiếp đi?
Đinh Vô Ưu nhìn lên giường bệnh, quả nhiên Đinh Thiên Vũ đang nằm nhắm hai mắt, hô hấp ổn định, bước chân của cô theo bản năng nhẹ nhàng hơn, gật đầu ôm con trai rời khỏi.
Khả năng kiểm soát của Lục Nhất rất ổn định, chỉ làm cho Đinh Thiên Vũ hôn mê vỏn vẹn mười phút rồi tự mình tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, trước hết cảm nhận được vẫn là sự đau đớn trong miệng.
“Người đâu, cứu với… Anh ta mơ màng hô to.
Đinh Thiên Vũ không quên chân của mình không có tri giác, điên cuồng rung chuông khẩn cấp, rất nhanh mấy bác sĩ y tá mặc áo khoác trắng chạy đến.
Đối với những chuyện này, đương nhiên là Định Vô Ưu không biết gì.
Sau lần so tài cuộc sống đó, Đinh Vô Ưu đã trở nên hoàn toàn nổi tiếng, khác xa hoàn toàn so với trước đây.