Người tới là một cặp vợ chồng, Ôn Ninh nhìn bọn họ mang theo ý cười từ từ bước đến, lại cảm thấy nụ cười này dường như không có ý tốt.“Chào cô chú.” Lục Tấn Uyên nhất thời sửng sốt, lịch sự đi qua đó.Ôn Ninh lúc này mới cau mày, cô đến Lục gia được một thời gian, cũng chưa từng gặp qua những người này.
Thời điểm này quay lại, dường như không có ý gì tốt đẹp.“Tấn Uyên, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.” Lục Minh Hàn vỗ vỗ vai của Lục Tấn Uyên.Lục Tấn Uyên nhìn người đàn ông trước mặt, lặng lẽ tránh tay của ông ta.
Lục Minh Hàn chỉ là chú hai trên danh nghĩa của anh, không phải em trai ruột của bố anh, mà là con trai của em trai ông.
Năm đó Lục gia phân chia cũng không vui vẻ gì, ông Lục đem một khoản tiền ra ngoài tự mình xây dựng lên tập đoàn Lục Thị như hiện tại, mà nền tảng ban đầu của Lục gia đã bị mấy người huynh đệ bất tài kia làm cho mất sạch.
Vì thế, bây giờ những người đó lại tập hợp với nhau, mưu đồ muốn “cắn một miếng thịt” của tập đoàn Lục Thị.
Ban đầu, theo tính tình của ông, tài sản của tập đoàn Lục Thị hiện tại đang có đều là của Lục Tấn Uyên, nhất định không để cho người ngoài một chút nào.
Nhưng vì Lục Tấn Uyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông cũng lao lực quá độ, cũng không có tâm tư quan tâm đến công việc kinh doanh ở nước ngoài của tập đoàn, liền bị Lục Minh Hàn chiếm được món hời.
Lục Tấn Uyên vốn muốn tìm cơ hội lấy lại sản nghiệp ở nước ngoài, lại không ngờ đến mấy người này thế mà lại chủ động đem nó đến tận cửa.“Tấn Uyên, sao tỉnh rồi cũng không liên lạc với cô chú hai vậy? Chúng ta mặc dù ở nước ngoài giải quyết các vấn đề của Lục gia, nhưng chuyện cháu tỉnh lại là chuyện lớn, dẫu sao cũng không thể bỏ lỡ được, lẽ nào là, đề phòng chúng ta hay sao?” Lục Minh Hàn mặc dù đang mỉm cười, nhưng sau nụ cười lại có mấy phần có ý “giấu dao” trong đó, chỉ một vài câu nói, liền đổ lên đầu Lục Tấn Uyên tội không tôn trọng trưởng bối của mình.“Sao có thể chứ.” Lục Tấn Uyên trong lòng không vui, nhưng mặt không hề thể hiện điều đó, “Chỉ là sợ cô chú đi lại khắp nơi cơ thể mệt mỏi.”“Đương nhiên là sẽ không rồi, dẫu sao, chúng ta cũng dự định sẽ ở nhà một vài ngày.” Chu Bạch Nguyệt đến gần, “Tân Uyên, cháu sẽ không phải không hoan nghênh chúng ta đấy chứ?”Ôn Ninh từ xa nhìn cảnh trò chuyện của gia đình này, giọng của họ không lớn, cô nghe cũng không rõ ràng, chỉ là, nhìn bộ dạng đó dường như không giống với cuộc gặp mặt hòa thuận mà cô tưởng tượng.
Hóa ra, Lục Tấn Uyên nhìn thì giống như một người toàn năng, cũng sẽ gặp loại phiền phức như thế này.
Ôn Ninh lặng lẽ quan sát, không nói gì, trong lòng nhịn không được nghĩ đến những người của Ôn gia, lại hiếm có được sự đồng cảm với Lục Tấn Uyên.
Có đôi khi, người làm tổn thương ta nhất, không phải người ngoài, mà chính là những người thân trong gia đình.Lục Tấn Uyên bị hai người này làm phiền có chút mất kiên nhẫn, may mà có người đến tìm anh chạm cốc, liền mượn cớ rời đi.
Chẳng mấy chốc, lại có một đám tiểu thư con nhà quyền quý vây quanh anh ta, cặp vợ chồng bị gạt sang một bên kia trên mặt hiện lên sự xấu hổ và đố kị, nhưng rồi lại nhẫn nhịn đè ép xuống.Ôn Ninh nhìn, cảm thấy buồn chán, quyết định trở về phòng ngủ, lúc này Chu Bạch Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn vị trí tầng hai, dùng giọng nói không to không nhỏ vừa đủ để người xung quanh nghe thấy, “Tấn Uyên, ta nghe nói con hình như kết hôn rồi, sao hôm nay không nhìn thấy cháu dâu nhỉ?”Mọi người ở sảnh nghe thấy tin tức kết hôn của Lục Tấn Uyên, đều dừng mọi việc đang làm lại, tò mò nhìn qua.
Bầu không khí xung quanh cơ thể Lục Tấn Uyên trở lên lạnh lẽo, việc của Ôn Ninh, là bí mật của Lục gia, bọn họ đáng lẽ ra không biết.Nghĩ tới, là ai tiết lộ bí mật?Ôn Ninh cũng bị tình huống ngoài ý muốn này đột ngột xảy ra mà dọa cho một trận, phản ứng đầu tiên là nhìn về Lục Tấn Uyên.Anh ta sẽ không cho rằng là cô nói đấy chứ?“A! Vị tiểu thư này, tôi thấy cô có chút lạ mặt, nhìn không giống người hầu trong nhà, lẽ nào, cô chính là cháu dâu tôi chưa gặp bao giờ?”Chu Bạch Nguyệt vô cùng hài lòng với cảnh tượng yên tĩnh trước mặt.
Lục Tấn Uyên hiện tại đã nắm giữ trong tay trụ sở của tập đoàn Lục Thị, nếu như cậu ta lại liên hôn với một gia tộc quyền lực khác, muốn kiếm lợi ích từ trong tay cậu ta đã khó lại càng khó hơn.Vì vậy, đây là một cơ hội hiếm có được, một người đàn ông đầy kiêu hãnh như Lục Tấn Uyên lại có một người vợ đã từng ngồi tù, điều này sẽ là vết nhơ khó xóa bỏ được trong cuộc đời của cậu ta.Ôn Ninh mím chặt môi dưới, mặc dù Chu Bạch Nguyệt giả vờ hiền lành và nhiệt tình, nhưng loại người này trước giờ cô chưa gặp qua, kỹ năng diễn xuất của Triệu Nhã Lâm so với bà ta còn tốt hơn nhiều.“Sao lại không nói chuyện? Có phải cãi nhau với Tấn Uyên không, không sao hết, dì hai có thể làm chủ cho cô, nhất định không để ai ức hiếp cô.”Chu Bạch Nguyên nói mấy câu, liền tập trung sự chú ý lên người Ôn Ninh.Trong số đó, có đôi mắt thờ ơ, mang chút vô cảm của Lục Tấn Uyên.Ôn Ninh mỉm cười yếu ớt, lập tức, nghiêng đầu qua, vẻ mặt ngây thơ, “Xin lỗi, tôi nghĩ bà nhận nhầm người rồi, tôi không phải cháu dâu của bà, tôi chỉ là một người hầu trong nhà mà thôi.”Khi Ôn Ninh nói, vẻ mặt cố bình tĩnh, giọng nói ra cũng không chút run rẩy, hoàn toàn không có cách nào để người ta phán đoán lời cô nói là thật hay giả.“Ayya, cái đứa bé này, có chuyện gì thế?” Chu Bạch Nguyệt dám đứng trước đám đông thế này làm loạn, đương nhiên là có chứng cứ.Bà ta vốn cho rằng Ôn Ninh nhìn thấy Lục Tấn Uyên cùng với những cô gái con nhà quyền quý kia nói chuyện thân mật nhất định sẽ tức giận và đố kị, bà ta chỉ cần mở miệng, nhất định có thể khiến cô ta cắn câu.Nhưng ai ngờ được, cô gái nhìn tuổi đời không lớn không nhỏ lại sống chết không không chịu làm “đầu súng” để tấn công.“Cháu dâu à, cháu có gì oan ức, hiện tại nói ra, nếu không sau này không ai quản.”Ôn Ninh nghe những lời này, trong lòng vô cùng kích động muốn cười một trận, những lời này nghe hay biết bao, nhưng nếu như cô thực sự nói ra, làm loạn Lục gia, người dì hai nữa sẽ không xuất hiện nói giúp cô nửa lời tốt đẹp, thực sự coi cô là con ngốc rồi mà.“Vị phu nhân này, tôi làm gì có oan ức gì, Lục gia cũng không thiếu của tôi tiền lương, cơm ăn áo mặc, người lại là bà, một mực muốn áp đặt thiếu gia nhà chúng tôi là người đã kết hôn, như này cũng quá kì lạ rồi, tôi có thể nói lời của bà là nói bậy, tôi chỉ đang muốn chứng minh bản thân mình trong sạch mà thôi.”Ôn Ninh nói xong, mọi người trong sảng lại quay ra nhìn về phía Chu Bạch Nguyệt, ai cũng đều biết, đây là thời điểm tốt để làm quen và trở thành đối tượng kết hôn của Lục Tấn Uyên, mà vị dì hai này lại sống chết mượn cớ quấy rối, với âm mưu là gì, chỉ cần nghĩ kĩ liền hiểu rõ.“Cô!” Mong muốn của Chu Bạch Nguyệt bị phá hủy bởi vài lời nói của Ôn Ninh, bà ta đang muốn tức giận, liền bị Lục Minh Hàn lôi đi, “Được rồi, nhận nhầm người thì đừng cứng miệng.”Miệng nói như vậy, Lục Minh Hàn lại nhìn về hướng của Lục Tân Uyên, lần này để cậu ta thoát rồi, “Có điều, Tấn Uyên, nếu như con có chuyện vui đừng giấu chúng ta nhé.”Lục Tấn Uyên lịch sự gật đầu, ánh mắt hướng lên tầng hai, Ôn Ninh đã rời đi rồi.Cô không ở trước đám đông nói ra thân phận làm anh khó xử, Lục Tấn Uyên thở nhẹ một hơi, nhưng cũng âm ỉ chút không vui.Đối với bản thân có chút không hiểu được… Người phụ nữ này, như thế là xuất phát từ thật lòng, hay là…Lục Tấn Uyên không có thời gian nghĩ nhiều về việc liên quan đến Ôn Ninh, một lát sau, mấy người vừa này lại tiến lại gần, như thể đoạn hát đệm nhỏ không vui vừa nãy chưa từng xảy ra.Nếu như Lục Tấn Uyên vẫn độc thân, anh chính là đối tượng của vô số các cô gái cạnh tranh.Chủ Đề Rể: Chàng Rể Quyền Thế.