Chương
“Mẹ, mẹ ngủ lâu như vậy, làm An Bảo rất lo lắng.”
“Xin lỗi con yêu, mẹ hứa lần sau sẽ không như vậy nữa.” Đinh Vô Ưu ôm chặt cậu nhóc nói.
Lúc trước mặc dù biết An Bảo là con trai của mình, nhưng cô vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng bây giờ thì khác, cô cảm nhận rõ ràng cậu nhóc trong lòng cô, được sinh ra cũng không dễ dàng gì.
Không cần biết quan hệ giữa cô và Lục Tấn Uyên là gì, An Bảo luôn là người cô để tâm nhất, đó cũng là sự mềm yếu trong trái tim cô.
Nếu có thể, cô ấy thực sự không muốn rời xa An Bảo, nhưng…
Đúng lúc này, Lục Tấn Uyên đi tới: “Anh nghe quản gia nói em đã dậy rồi, thân thể vẫn ổn chứ? Nếu có bất kỳ chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với anh.” Anh vừa nói, vừa tự nhiên ngồi bên cạnh cô, chuẩn bị ôm lấy cô, Đinh Vô Ưu vô thức xoay người né tránh anh, nụ cười trên mặt Lục Tấn Uyên liền đông cứng lại.
Bầu không khí giữa hai người lúng túng không thể giải thích được.
Quản gia đứng bên cạnh thấy vậy lập tức dẫn cậu bé rời đi, Lục An Bảo mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn có thể cảm giác được giữa hai người có gì đó không ổn, cậu bé liền ngoan ngoãn rời đi, không làm phiền hai người.
“Đinh Vô Ưu, em làm sao vậy? Có phải vì lần trước vẫn làm em sợ hãi? Đều là lỗi của anh, do anh đến muộn. Nhưng em đừng lo lắng, sau này sẽ không bao giờ xảy ra việc như vậy nữa.” Lục Tấn Uyên nhìn cô nói.
Đinh Vô Ưu nghe lời nói dịu dàng của anh, mũi cô hơi chua xót, trong lòng dâng lên một cỗ uất ức, cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn anh.
“Lục Tấn Uyên, tên của tôi không phải là Đinh Vô Ưu, anh nên gọi tôi là Ôn Ninh.”
Lời nói thản nhiên này của cô, làm cho Lục Tấn Uyên sững sờ.
Anh không ngờ rằng cô đã khôi phục trí nhớ, nếu là trước đây, anh hy vọng Ôn Ninh nhớ lại quá khứ, nhớ lại tình cảm của hai người.
Nhưng bây giờ..
Anh nghĩ đến thái độ xa lánh của Ôn Ninh đối với anh từ khi cô tỉnh lại, giọng điệu lạnh lùng vừa rồi khi nói chuyện với anh, Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
“Đinh, không, Ôn Ninh, em, em nhớ lại rồi sao, anh…”
Lục Tấn Uyên khó khăn nói, đường đường là chủ tịch tập đoàn Lục thị, lần đầu tiên anh có cảm giác luống cuống tay chân, nói năng lắp bắp như bây giờ.
“Như thế nào? Tại sao anh lại có biểu cảm như vậy? Có phải anh không muốn tôi khôi phục trí nhớ? Theo như tôi cảm nhận, có vẻ như anh không vui vẻ cho lắm?” Ôn Ninh lạnh lùng nói.
“Tại sao lại như vậy chứ? Ôn Ninh, nếu như em đã khôi phục trí nhớ, có nghĩa là em đã nhớ đến tình cảm của hai chúng ta. Đương nhiên là anh rất vui.”
“Tình cảm giữa chúng ta? Giữa chúng ta có tình cảm gì sao? Tại sao tôi lại không biết …” Khoé miệng của Ôn Ninh cong lên, cực kỳ mỉa mai.
Lục Tấn Uyên sửng sốt, trong lòng đột nhiên lo lắng hoảng sợ, vội kéo cô vào lòng, ôm lấy cô nói: “Ôn Ninh, em nói vậy là có ý gì?”
“Ý của tôi là gì, anh không hiểu sao?”
“Lúc đầu, nhà họ Lục các người đối xử với tôi như thế nào, mẹ anh đã làm gì với tôi, anh cũng đối xử với tôi ra sao? Anh quên hết những chuyện này rồi sao? Hay là nói tôi đã khôi phục trí nhớ, anh lại mất trí nhớ rồi?”
Ôn Ninh lạnh lùng nhìn anh, lúc này những tình cảm ẩn chứa trong mắt cô, đã hoàn toàn bị ẩn dấu.
Đối mặt với câu hỏi của cô, Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy bất lực không nói nên lời, nhìn đôi mắt không chứa một chút tình cảm nào của cô cũng khiến anh bối rối, làm anh có cảm giác, dù có làm cách nào, anh cũng không thể đuổi kịp được người trước mặt nữa rồi.
Anh đột nhiên ôm chặt Ôn Ninh vào lòng, siết thật chặt: “Ôn Ninh, anh xin lỗi, trước đây là anh có lỗi với em, nhưng em phải tin anh, tình cảm của anh với em chưa bao giờ thay đổi cả.”
“Anh biết rằng, bây giờ anh có nói gì, cũng không thể bù đắp những tội lỗi của anh trước đây, cũng không bù đắp được những đau khổ của em, nhưng anh rất hối hận.”
“Ôn Ninh, anh thật sự rất hối hận. Anh không nên lấy lý do bảo vệ em mà làm tổn thương trái tim của em. Em tha thứ cho anh được không?”
“Những chuyện trước đây đã qua rồi, anh hứa, những ngày tháng sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ luôn đứng bên cạnh em, em cho anh một cơ hội để bù đắp được không?”
“Anh sai rồi, anh thật sự biết là sai rồi.” Lục Tấn Uyên ôm chặt lấy Ôn Ninh, đầu anh vùi vào cổ cô, liên tục xin lỗi, giống như một đứa trẻ sợ hãi khi mất đi món đồ chơi yêu thích của mình.
Ôn Ninh không có giãy giụa nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Lục Tấn Uyên, anh có biết rằng, điều đầu tiên tôi nghĩ đến sau khi khôi phục trí nhớ là gì không?”
“Tôi nghĩ, lần này nhất định phải tránh xa anh ra. Chỉ có tránh xa anh, tôi mới có thể bình an vô sự.”
“Năm nay tôi mới hơn hai mươi tuổi, lần đầu gặp anh tôi còn trẻ như vậy, nhưng chỉ vì gặp anh, mà tôi đã hai lần mất đi tự do cá nhân.”
“Tôi vì anh mà vào tù. Vì anh, mẹ anh trong lúc tôi mang thai mà đưa tôi đến đảo sống. Nhà họ Lục các anh, thế lực to lớn như vậy, một người nhỏ bé như tôi, đấu không lại.”
“Nhưng ít nhất, tình cảm của tôi lần này vẫn tùy thuộc vào tôi làm chủ.”
Mỗi một lời nói của Ôn Ninh đều như một nhát dao, đâm sâu vào tận đáy lòng anh, vô cùng đau đớn, anh khẽ mở miệng, nhưng lại thấy mình dường như không thể phản bác lại.
Nhưng anh nhất định phải phản bác, nhất định phải nói điều gì đó, nếu không, người phụ nữ trong tay anh sẽ rời khỏi anh mất, đây là điều mà Lục Tấn Uyên không muốn nhìn thấy nhất.
“Ôn Ninh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh cầu xin em, đừng vội từ chối tình cảm của chúng ta như vậy, cho anh thêm một cơ hội được không.”
“Nghĩ đến An Bảo, nghĩ đến con trai của chúng ta, không phải là anh đang uy hiếp em, mà là anh cầu xin em, vì An Bảo mà cho anh thêm một cơ hội.”
“Anh hứa với em rằng những gì đã xảy ra trước đây sẽ không bao giờ lặp lại lân nữa. Dù là nhà họ Lục, mẹ anh hay bất kỳ ai khác, cũng sẽ không thành trở ngại giữa hai chúng ta.”
“Tin tưởng ở anh một lần này nữa, cho anh có cơ hội thay đổi, Ôn Ninh.. : Ôn Ninh nghe giọng nói gần như nghẹn ngào của anh, cảm giác được cánh tay cường tráng khẽ run lên, cô cắn chặt môi, trong lòng cười khổ.
Cô nghĩ đến những kinh nghiệm trước đây của mình, tưởng rằng mình có thể cứng rắn, sau này trái tim sẽ do chính mình điều khiển, nhưng hiện tại xem ra cô đã quá ngây thơ.
Cảm giác trong lòng thật sự nói cho cô biết, đối mặt với lời cầu xin của Lục Tấn Uyên, cô vẫn không thể thực sự thờ ơ lạnh lùng.
Cô biết rất rõ rằng cảm xúc này không liên quan nhiều đến con trai mình, vì cô cảm thấy xót xa đau đớn, xót xa đau đớn cho tình yêu của mình với Lục Tấn Uyên.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không có ý định sẽ tha thứ cho anh, giữa họ có quá nhiều vấn đề.
Những chuyện trước đây vẫn chưa giải quyết rõ ràng, cô sẽ không bao giờ để bản thân mơ hồ mà đồng ý với Lục Tấn Uyên, như vậy cũng chính là đang chịu trách nhiệm với bản thân cô.
“Lục Tấn Uyên, hiện tại anh nói những chuyện này còn quá sớm. Giữa chúng ta vẫn còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết xong. Mẹ anh, bà ấy ngăn cản không cho mẹ con tôi gặp mặt nhau. Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà ấy.”