Chương
Hồng Ngọc khoan thai sửa sang cổ áo trang phục của mình, hững hờ liếc về phía Ôn Ninh, không nhịn được cười nhạo một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Với tầm nhìn phê phán và định kiến của mình, cô ta đương nhiên không quan tâm đến hai thiết kế của Ôn Ninh, lần này cô ta thắng chắc rồi.
Khóe miệng cô ta cong lên một cách tự tin và ngạo nghề.
Đương nhiên là Ôn Ninh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô ta, trên mặt không biểu lộ cảm xúc, sắc mặt bình tĩnh làm xong công đoạn cuối cùng.
Lục Tấn Uyên đứng lên, đưa tay ra hiệu cho trợ lý bên cạnh, người này lập tức đến phòng chờ mời một nhà bốn người qua.
Ngay khi cha mẹ của cặp song sinh vừa bước vào phòng thiết kế, ánh mắt của họ lập tức bị hấp dẫn bởi trang phục do Hồng Ngọc thiết kế, vẻ mặt sợ hãi thán phục đi vòng quanh thiết kế của cô ta, trong mắt tất cả đều là tán thưởng.
Hai tay Hồng Ngọc vòng quanh ngực đứng ở một bên, trên mặt tràn đầy tươi cười và đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Ôn Ninh càng thêm khinh thường tràn ngập khiêu khích.
Ôn Ninh không phản ứng lại cô ta, tầm mắt của cô, ngược lại đặt chú ý lên người đôi chị em song sinh, sau đó trong lòng có chút nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì, vừa rồi cô trông thấy rõ ràng, sau khi hai chị em nhìn thấy thiết kế của Hồng Ngọc, người chị vô cảm dời đi ánh mắt, nhưng ánh mắt người em lại hết sức khó coi, thậm chí mang theo chán ghét.
“Ông Lâm bà Lâm, hai người có thể đi xem thiết kế của giám đốc Ninh, sau đó chọn tác phẩm của một trong hai chúng tôi.” Khuôn mặt Hồng Ngọc tràn đầy ý cười cố ý nói.
Hai vợ chồng ông Lâm sững sờ, lúc này mới nghĩ đến còn có một nhà thiết kế khác nữa, lập tức nhìn về phía Ôn Ninh, tự nhiên cũng chú ý tới trang phục bên cạnh cô, trong mắt vô thức toát ra vẻ thất vọng.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn Hồng Ngọc tràn ngập cảnh cáo, lập tức lo lắng nhìn về phía Ôn Ninh.
Nói thật, mặc dù cô cũng biết, đúng là thiết kế của Hồng Ngọc rất chói mắt, so sánh với nhau, trang phục của cô kém hơn một chút, nhưng nhìn ánh mắt thất vọng của hai vị khách mời, cô vẫn khó chịu như cũ. “Thiết kế của cô Ôn Ninh cũng rất tốt, nhưng vợ chồng tôi vẫn là quyết định chọn trang phục của nhà thiết kế họ Hồ này.”
Hai vợ chồng nói xong lập tức dẫn hai đứa con gái của mình đến: “Các con mau lên, nhanh vào mặc thử một chút.”
Người chị không nói chuyện, mắt người em lại trợn trắng lên, sải bước đi đến bên người Ôn Ninh, nhìn hai bộ quần áo một chút, sau đó nhìn về phía cô: “Bộ nào là thiết kế cho tôi?”
Một câu này khiến sắc mặt hai vợ chồng và Hồng Ngọc nhanh chóng thay đổi.
Ôn Ninh cười nhạt, chỉ vào chiếc váy denim: “Bộ này.”
Trên mặt người em lộ ra vẻ hài lòng mỉm cười, một tay lấy bộ váy xuống dưới, giơ tay: “Ba mẹ, con thích bộ này, con muốn chọn bộ này.” %D Hiển nhiên là hai vợ chồng không nghĩ tới con gái của mình cũng biết hát tương phản, mà họ cũng không thể lý giải được, rõ ràng là thiết kế của Hồng Ngọc xinh đẹp chói mắt hơn không phải sao.
“Con gái, ba mẹ đều thấy bộ kia thích hợp với con hơn, con nghe lời, tới thử bộ này một chút.”
Sắc mặt cô em lập tức trầm xuống, không vui nhìn về phía hai người: “Đến cùng là lễ trưởng thành của con hay lễ trưởng thành của hai người, bữa tiệc của chính con, chẳng lẽ con không thể lựa chọn quần áo mình thích à?”
Cô nói xong, lập tức nhìn về phía chị gái của mình, sắc mặt rất không tốt: “Này, chị không có lời gì muốn nói hả?”
Cô chị nhếch môi, nhìn ba mẹ mình một chút, yên lặng đi đến bên cạnh Ôn Ninh, cầm lấy một bộ trang phục khác.
Tình cảnh này, biểu cảm trên khuôn mặt của Hồng Ngọc có thể nói là rất đẹp.
Hai cô gái đều chọn quần áo của Ôn Ninh, hai vợ chồng không hề nghĩ tới, mặc dù bọn họ nghĩ thiết kế của Hồng Ngọc tốt hơn, nhưng nếu con gái đã lựa chọn, bọn họ cũng bất đắc dĩ không còn cách nào.
“Nhà thiết kế Ngọc, cô xem cái này… Thật ngại quá, con gái chúng tôi lại thích thiết kế của cô Ôn Ninh, cho nên…” Ông Lâm ngượng ngùng nói.
Hồng Ngọc lạnh lùng liếc ông ta một cái, sắc mặt tái xanh, trong thâm tâm nghiến răng nghiến lợi, mắt rõ ràng đã nhìn thấy thắng lợi, làm sao cũng không nghĩ tới, cuối cùng sẽ bị kia hai đứa quỷ con kia làm hỏng. Rõ ràng là thiết kế của mình tốt hơn, mắt của hai đứa nhóc kia có phải có vấn đề hay không vậy? Cô ta chịu phục mới là lạ.
Nghĩ đến chỗ này, Hồng Ngọc lập tức sải bước đi đến trước mặt cặp chị em song sinh, cô chị hơi nhướng mày, ngược lại cô em thì ngẩng đầu, không chút e ngại nhìn thắng vào cô ta.
“Em là em gái đúng không, tôi muốn hỏi, vì sao em không thích thiết kế của chị? Quần áo do chị thiết kế có chỗ nào khiến em không hài lòng.”
Cô ta vừa nói, vừa chỉ tay lên quần áo của Ôn Ninh: “Còn có, bộ quần áo này, em hài lòng ở điểm nào?”
Khách hàng chọn là quyền tự do của khách hàng, đây cũng là điều đã nói với hai vợ chồng ngay từ đầu, biểu hiện chất vấn của Hồng Ngọc hiện giờ khiến sắc mặt Lục Tấn Uyên lạnh lùng trầm xuống.
“Hồng Ngọc, thân là giám đốc bộ phận của Lục thị, tôi thấy cô đã quên chức trách cơ bản của mình rồi thì phải, cần tôi nhắc nhở cô một lần sao?”
Giọng nói lạnh lùng và u ám của anh lập tức dập tắt cơn tức giận của Hồng Ngọc, cô ta muốn lùi bước nhưng lại không cam tâm, không nhịn được cắn môi.
“Chủ tịch Uyên, tôi, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân, không có ý gì khác.”
“Không có nguyên nhân gì ở đây cả, khách hàng lựa chọn cái gì là quyền tự do và quyền hạn của bọn họ, chỉ có thể nói tài nghệ của cô không bằng người thôi.” Lục Tấn Uyên không khách sáo nói.
Bốn chữ cuối cùng kia giống như dẫm lên chỗ đau của Hồng Ngọc, quả thật nếu như tài nghệ không bằng người cô ta liên nhận thua, nhưng sự thật rõ ràng không phải, thế thì tại sao cô ta phải nhận?
Hai vợ chồng ông Lâm nhìn nhau, có vẻ hơi xấu hổ.
Cô em gái nhíu mày, mặt không thay đổi nhìn cô ta: “Chị muốn biết nguyên nhân? Được thôi, tôi cho chị biết nguyên nhân.”
Cô vừa nói vừa đi đến bên cạnh thiết kế của Hồng Ngọc, chỉ vào hai bộ quần áo: “Cô thiết kế hai bộ quần áo này, loại hình và kiểu dáng, thậm chí là màu sắc cũng rất tương tự nhau, vì sao?”
Hồng Ngọc nghe thấy không nhịn được nhíu mày: “Hai người là hai chị em, còn là chị em song sinh, đương nhiên là tôi phải thiết kế như vậy…
Lời còn chưa nói hết, cô em gái liền không nhịn được lạnh lùng cười một tiếng: “Bởi vì chúng tôi là chị em song sinh, bởi vì chúng tôi là chị em, cho nên phải mặc giống nhau sao? Thật đúng là logic buồn cười.”
“Nếu là nhà thiết kế, rõ ràng là hai bộ quần áo, sự khác biệt trong thiết kế của chị ở bộ quần áo đó là gì?”
“Ai nói song sinh nhất định phải giống nhau, chị chỉ suy đoán thân phận của chúng tôi, nhưng chị đâu có nghĩ đến sở thích của mỗi người? Không có ai quy định song sinh đến cả sở thích cũng giống nhau cả?”
“Còn có, mặc dù chúng tôi là chị em, nhưng chị đừng quên, chúng tôi lớn lên có khuôn mặt giống nhau như đú dưới loại tình huống này, chị còn để cho chúng tôi mặc quần áo giống nhau, đến lúc đó, tôi thật không biết đến cùng lễ trưởng thành mười tám tuổi là để tôi xử lý hay là chị gái tôi xử lý nữa.”
“Chị cho rằng chị thiết kế quần áo đủ xinh đẹp thì tôi nhất định sẽ chọn chị sao? A, chị có biết hay không, cũng bởi vì thiết kế của chị giống nhau cho nên tôi chẳng những không chọn mà còn chán ghét quần áo do chị thiết kế nữa đấy.”