Chương
Cung Hoa vừa định nói chuyện, nhưng cô ta có chút bất lực, sau một đêm chịu đựng, cô ta chỉ cảm thấy đau đầu, hoa mắt và chóng mặt, thỉnh thoảng có cảm giác quay cuồng.
Cô ta đau bụng thức dậy từ lúc mười một giờ đêm qua, đành phải vào nhà vệ sinh giải quyết, khi vừa định đi ngủ thì lại bắt đầu đau bụng.
Cứ như vậy, đến tám giờ sáng nay, cô ta cũng không nhớ nổi mình đã đi vệ sinh bao nhiêu lần, thậm chí có cảm giác như đi vệ sinh đến kiệt sức trên bồn cầu.
Từ khi lớn đến bằng này, đây là lần đầu tiên cô ta phải trải qua những điều kinh khủng như vậy.
Diệp Uyển Tĩnh vội vàng chạy tới đỡ cô ta: “Ôi, sao tay cháu lạnh thế? Cháu bị sao vậy?”
Cô ta khó khăn mở miệng, khi đang định nói chuyện thì bỗng mặt tối sầm lại, ôm bụng ngã xuống, vẻ mặt khó chịu, giây tiếp theo cô ta ngất đi vì thiếu sức.
Trong bệnh viện.
“Bác sĩ, bệnh nhân đã xảy chuyện gì vậy? Hôm qua con bé vẫn ổn mà.”
Trong phòng không chỉ có Diệp Uyển Tĩnh, mà còn có cả ông Long rất ít khi ra ngoài cũng ở đây, dù sao đó cũng là cháu gái của một người bạn thân cũ, đồng ý đến nhà ông làm khách vài ngày, mà chỉ hơn hai ngày đã xảy ra chuyện. Lục Tấn Uyên cũng ở đó, anh đang nắm tay con trai và đứng sang một bên, có vẻ anh là người duy nhất không quan tâm đến Cung Hoa.
Bác sĩ an ủi: “Không cần quá lo lắng, bệnh nhân không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả, chỉ là bị kiệt sức mà thôi.”
“Sau khi chúng tôi kiểm tra, bệnh nhân có thể là bị ngộ độc thực phẩm, bị đau bụng đi ngoài cả đêm, đối với trường hợp này. Tôi đã cho truyền đường glucozo vào tĩnh mạch cô ấy là được.”
“Tuy nhiên, người nhà vẫn nên chú ý. Tuy chỉ là tiêu chảy nhưng nếu để lâu cũng sẽ gây nguy hiểm, dù sao cũng không thể đi ngoài mãi mà.”
Sắc mặt Diệp Uyển Tĩnh có chút kỳ quái, vốn dĩ bà ta còn tưởng rằng bị bệnh nặng, nhưng không ngờ chỉ là bệnh tiêu chảy, trong lòng bà ta cũng thấy nhẹ nhõm.
Lúc này, Cung Hoa mới từ từ tỉnh dậy.
Diệp Uyển Tĩnh lập tức đi tới: “Cung Hoa, cháu tỉnh rồi, trong người cháu có cảm thấy khó chịu thì nhất định phải nói cho mọi người biết.”
Ông Lục cũng chống gậy đến an ủi: “Cháu sống ở nhà họ Lục chúng ta, nếu cháu có ngã bệnh cũng là trách nhiệm của nhà họ Lục. Cháu không cần nghĩ nhiều. Quan trọng nhất là giữ sức khỏe của bản thân cho tốt.”
Lục An Bảo không khỏi nhếch miệng cười, nghiêng đầu sang một bên.
Thực ra, Cung Hoa đã tỉnh khi bác sĩ nói, nhưng cô ta cũng muốn biết mình bị làm sao nên không mở mắt.
Nhưng cô ta không ngờ rằng mình thực sự bị ngộ độc thực phẩm?
Cô ta từ bé tới lớn luôn rất chú trọng trong việc ăn uống, loại đồ ăn mất vệ sinh cũng chưa từng đụng đến, làm sao có thể bị ngộ độc thực phẩm chứ?
Cung Hoa không thể không nghĩ đến ngày hôm qua, trước khi đi ngủ cô ta đã uống một bát canh. Mà bát canh này là…
Vừa nghĩ tới điều gì đó, cô ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, không khỏi nhìn hai người một lớn một nhỏ, trong lòng có chút nghi hoặc, đúng Lục Minh Hưngn thấy Lục An Bảo đang chu miệng nghiêng đầu, đột nhiên cô ta cảm thấy tức giận.
Vẻ ngoài hờ hững của Lục Tấn Uyên cũng kích thích cô ta. Dù sao thì, những người bệnh luôn rất nhạy cảm.
Trong lòng cô ta có suy nghĩ, chính mình bị như thế này, là do đứa nhỏ Lục An Bảo đó bưng canh đến cho.
Về lý do, thái độ của thằng nhóc đo vừa rồi không phải quá rõ ràng hay sao?
Cô ta nghĩ đến những gì mình đã phải chịu tối hôm qua, trong lòng cô ta lại bùng lên một tia tức giận và uất ức, khóe mắt ẩm ướt chực hiện lên chút ủ rũ.
“Cung Hoa, cháu bị làm sao vậy?
Sao cháu lại khóc? Có phải trong người khó chịu không?” Diệp Uyển Tĩnh vội vàng nói.
Cung Hoa lắc đầu: “Dì ơi, có thể kiểm tra được cháu ăn cái gì mà ngộ độc hay không?”
Nếu là người thường, câu hỏi bình thường này xem ra sẽ không có gì, nhưng tất cả mọi người ở đây đều là ai cơ chứ, ngoại trừ Diệp Uyển Tĩnh, ông Long và Lục Tấn Uyên đều là những người đi một bước nghĩ ba bước. “Ý của cô là gì?”
Ông Long khẽ nhíu mày, có một số việc khó hỏi, nhưng Lục Tấn Uyên hỏi thẳng.
Cung Hoa mím môi, nhẹ nhàng nói: “Em chỉ muốn biết nguyên nhân, để lần sau còn biết mà phòng tránh. Có lẽ em bị dị ứng với thứ gì đó.”
Diệp Uyển Tĩnh không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chúng ta phải kiểm tra kĩ, để lần sau còn phòng tránh. Nếu gặp phải chuyện này lần nữa. Làm sao cháu có thể chịu được.”
Vừa nói bà ta vừa ôm An Bảo hỏi: “Cung Hoa, ngày hôm qua cháu bắt đầu đau bụng, trước khi đi ngủ có ăn gì không?”
Cung Hoa chính là đang đợi những lời này, cụp mắt xuống, có chút ngại ngùng không dám nói, không để ý thấy ông Long đang nhíu mày.
“Cung Hoa, không có chuyện gì phải che dấu cả, ngày hôm qua cháu đã ăn cái gì, cứ việc nói.”
Lục An Bảo không thích nhìn bộ dáng đạo đức giả của cô ta, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Cung Hoa nghe thấy thanh âm này, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống: “Cháu, cháu trước khi đi ngủ không ăn cái gì, chỉ uống một bát canh gà.”
Diệp Uyển Tĩnh sửng sốt, chợt nhớ tới mà vỗ tay: “Đúng vậy, dì nhớ cháu có uống một bát canh, để dì cho người kiểm tra.”
Khi nói những lời này, trong lòng bà ta cũng không có suy nghĩ gì mà chỉ lo lắng: “Có phải cháu bị dị ứng với một số thành phần trong canh gà đó không?”
Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới khả năng bát canh đã bị thiu, hay hỏng cả, dù sao nguyên liệu nấu ăn ở nhà họ Lục đều mua từ sáng sớm, chỉ dùng trong ngày mà không để đến ngày hôm sau.
Cung Hoa không khỏi thâm nguyên rủa sự ngu dốt của Diệp Uyển Tĩnh trong lòng, vẻ mặt cô ta càng thêm đau khổ, cô ta không nhịn được nhìn Lục An Bảo, nghẹn ngào nức nở.
“An Bảo… Có phải cháu ghét cô lắm đúng không?”
Ông Long và Lục Tấn Uyên đã lâu không nói gì cả, trong lòng mơ hồ đã có suy nghĩ, câu hỏi của Cung Hoa cơ bản khẳng định suy nghĩ của bọn họ.
Sắc mặt hai người chợt trâm xuống, rất lạnh lùng.
Lục An Bảo mở to đôi mắt ngây thơ, chợt lóe lên tia u ám, vẻ mặt khó hiểu: “Cô Hoa, cô đang nói cái gì vậy ạ? An Bảo cũng đâu nói ghét cô bao giờ đâu?”
Nhóc không nói ra, nhưng nhóc đã làm gì.
Thật sự, Cung Hoa không thể tin được đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi trước mặt này lại có âm mưu thủ đoạn như vậy, vậy mà lại bỏ thuốc vào bát canh của cô ta.
Nhưng nếu đó là một trò đùa thì sao? Tưởng tượng đứa nhỏ này không thích chính mình, muốn làm trò đùa trêu chọc cô ta, nhưng có thể tuổi còn nhỏ nên không phân biệt được đúng sai mới tạo ra tội lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy một loại sợ hãi, đứa nhỏ này chỉ là chơi đùa một chút, hôm nay có thể bỏ thuốc nhuận tràng vào bát canh của cô ta, lần sau có độc thì phải làm sao?
Cung Hoa nghĩ đến đây không khỏi toát mồ hôi lạnh, cảm thấy cần phải mượn tay của nhà họ Lục để dạy dỗ cậu nhóc thối tha này một bài học.
Diệp Uyển Tĩnh không nhịn được nói: “Cung Hoa, đừng nghĩ nhiêu, An Bảo làm sao có thể ghét cháu được cơ chứ”
Cung Hoa không nói, bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng.