Chương
Cung Hoa: “…”
Suýt nữa thì cô ta không thở nổi một hơi, nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi, khóe miệng hơi run rẩy: “Đúng vậy, thật sự ngại quá”
Trong lòng Lục An Bảo cười thầm, sau đó phẩy tay nhìn xung quanh, mắt sáng lên, chỉ về một cái xe đẩy đẳng trước: “Cô Hoa, bên kia bán kẹo hồ lô, cháu muốn ăn, cô đi mua cho cháu một xiên.”
Giọng điệu sai bảo vô cùng có lý.
Cung Hoa ngây người nhìn cậu bé, theo bản năng nhìn Lục Minh Hoài Lục Minh Hưng, cái chuyện chân chạy vặt này sao có thể bảo cô ta đi làm, chẳng lẽ không phải nên giao cho hai tên vệ sĩ đó sao?
Lục Minh Hoài và Lục Minh Hưng mắt nhìn thẳng, thân hình sừng sững bất động.
“Cháu bảo Lục Minh Hoài đi, An Bảo muốn ăn kẹo hồ lô, anh đi mua cho thằng bé một xiên về đây.” Cung Hoa chỉ có thể tự mình ra lệnh một lần, giọng điệu còn rất tự nhiên.
Cái mặt nhỏ của Lục An Bảo nghiêm lại, trách cứ nhìn Cung Hoa: “Cô Hoa, dì nói gì thế? Cháu bảo cô đi mua cho cháu mà, cô sai sử Lục Minh Hoài làm gì.”
“Lúc nào bọn họ cũng phải ở bên cạnh bảo vệ cháu, sao có thể rời đi được, nhỡ cháu bị kẻ xấu bắt đi mất thì phải làm sao? Cô có chịu trách nhiệm không.”
Cung Hoa: “…”
Nét mặt cô ta biến đổi không ngừng, như là bảng màu, trong lòng tức giận không thôi, thầm nói, trẻ con quả nhiên đều không thể thích nổi, trẻ con nhà giàu lại càng tùy hứng khiến người ta chỉ muốn bóp chết nó.
Chẳng còn cách khác, Cung Hoa phải tự mình đi một chuyến.
Lục An Bảo nhìn theo bóng lưng cô ta, hừ lạnh một tiếng: “Dám hãm hại mẹ của cậu chủ nhỏ ta đây, cô cứ đợi đấy cho tôi.”
Lục Minh Hoài và Lục Minh Hưng đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu chủ An Bảo, tiếp theo, cậu định chơi gì?”
“Dĩ nhiên là chơi trò thật vui rồi.”
Cậu bé thuận miệng nói, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào một chỗ ở phía xa: “Chỗ kia cũng rất được.”
Hai người theo hướng tay chỉ nhìn một cái, thấy một cái bệ trên cao trong một tòa nhà ở xa, có một người nhảy từ trên đó xuống, đây là… nhảy bungee?
Lục Minh Hoài Lục Minh Hưng im lặng không nói, trong lòng cạn lời lắc đầu, người phụ nữ Cung Hoa này hôm nay chắc sẽ bị cậu chủ nhỏ chỉnh chết mất.
Cung Hoa mua về, bạn nhỏ vừa ăn kẹo hồ lô ngọt ngào, vừa phẩy tay, mang mọi người đến đằng trước, bước đến bệ nhảy bungee trên cao.
Cung Hoa không thể tin được nhìn bệ nhảy trên cao, trong lòng có một dự cảm cực kỳ không tốt, không muốn đi về phía trước.
“An Bảo, không phải chúng ta muốn đi chơi trò chơi kia sao, đến đây làm gì?”
“Mấy trò kia chơi không vui, cháu muốn chơi cái này, cái này vừa nhìn đã thấy vui.” Lục An Bảo nói.
Cô ta xanh cả mặt: “An Bảo, thực ra cái này chơi không vui chút nào, hơn nữa rất nguy hiểm, cháu nghe lời đi, chúng đi chơi trò khác có được không.”
Lúc này Cung Hoa xúc động đến muốn hôn mê, cực kỳ hối hận, sao bản thân lại đồng ý dẫn thằng nhãi đáng ghét này đến sân chơi chứ?
Sân chơi không phải chỗ để trẻ con chơi sao, sao lại có trò nhảy bungee nguy hiểm thế này?
Đến cũng đến rồi, sao Lục An Bảo có thể để cô ta lùi bước được, trực tiếp dắt tay của cô ta, mạnh mẽ kéo cô ta, dắt cô ta vào trong cáp treo.
Lục Minh Hoài và Lục Minh Hưng cũng nhanh chóng vào theo, cửa cáp treo từ từ đóng lại.
Một đường này, là đường cáp treo đưa đi về phía bệ nhảy bungee, có thể trực tiếp ngồi trên cáp treo này đi.
Cung Hoa ngồi tại chỗ, chân tay mềm nhũn, khuôn mặt cực kỳ khó coi.
Một đường này không dài, chưa đến một phút đã đến rồi.
Hơn nữa bệ nhảy bungee này còn có một quy định, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người ngồi trong cáp treo sẽ không thể quay về bằng đường cũ, chỉ có một cách đi xuống, chính là nhảy xuống, từ bệ trên cao nhảy xuống. Phía dưới là hồ, có thuyền chuyên đợi, lúc nào cũng có thể đón một người nhảy xuống, dùng thuyền này để đưa bọn họ lên bờ an toàn, là xong chuyện.
Cung Hoa thấy Lục Minh Hoài mua bốn cái vé, chân thật sự nhũn ra, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, nắm chặt rào chắn không muốn đi về phía trước.
“An Bảo, cháu nghe cô nói, cô sợ độ cao, thật đấy, cô không thể chơi cái này đâu.” Lúc này Cung Hoa thực sự sợ hãi, vẻ mặt muốn khóc cũng có luôn.
Lục An Bảo căng cái mặt nhỏ, vẻ mặt không cảm xúc gì nhìn cô ta: “Cô Hoa, ở nhà cô còn đồng ý với bà nội, cái gì cũng sẽ chơi với cháu, bây giờ cô lại nói mà không giữ lời.”
Cung Hoa cắn răng, nếu như cô ta biết hôm nay đi chơi cái trò đòi mạng này, chết cũng sẽ không đi chơi với nó được không.
“Không được, cô đã lên đây rồi, phải đi chơi với cháu, không chỉ có cô, Lục Minh Hoài và Lục Minh Hưng với cháu cũng chơi mà.”
Trong lòng Lục An Bảo thầm nói, người phụ nữ xấu xa này thích lăn trên cầu thang thế, lăn từ trên cao xuống thì có gì chứ, nhảy từ trên cao xuống mới thú vị.
Nếu cô ta đã thích trò chơi này như thế, mình tốt bụng để cô ta trải nghiệm phiên bản cao cấp một lần, hừ hừ.
“A, bỏ tôi ra, hai tên chết tiệt thả tôi ra, tôi không muốn chơi cái này, muốn nhảy thì mấy người tự đi mà nhảy, mấy người gan lớn rồi, có biết tôi là ai khôn..”
Tế bào và thần kinh cả người Cung Hoa đều bị sợ hãi chi phối, lúc này còn không ngừng giãy giụa trong tay Lục Minh Hoài và Lục Minh Hưng, hoàn toàn không có dáng vẻ bình tĩnh kiềm chế của một cô chủ nhà quyền quý.
Lúc này giống như một kẻ điên vừa hét vừa quậy, gào thét đạp chân, dẫn đến người xung quanh liên tiếp nhìn xem, nhưng rất nhiều người vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì cảnh tượng này bọn họ đã thấy nhiều rồi, bệ nhảy này của bọn họ được tiến hành bảo trì và tu sửa an toàn qua mỗi một đoạn thời gian, bảo vệ rất tốt.
Lại nói, bên dưới còn có thuyên cứu hộ lúc nào cũng có thể đón người.
Mỗi lần có một đám người đến trải nghiệm, rất nhiều người đều gan dạ lên, sau đó vừa lên liền hối hận, tình huống không muốn nhảy lúc nào cũng có.
Nhưng một khi đã nhảy xuống rồi, thì phát hiện rằng, thực ra cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, chuyện trong nháy mắt như thế, rất nhanh.
Những nhân viên đã nhìn rất nhiều tình huống, đối với thái độ của Cung Hoa lúc này cũng không để ý, bình tĩnh chuẩn bị bốn bộ đồ bảo hộ.
Cung Hoa bất đắc dĩ, bị Lục Minh Hoài và Lục Minh Hưng giam lại, nhân viên vô cùng nhẹ nhàng mang đồ bảo hộ cho cô ta, nghe cô ta hét quá kịch liệt, nhịn không được khuyên hai câu.
“Cô gái à, đã dũng cảm lên đây, thì hãy dũng cảm đến cùng đi, nhắm mắt lại nhảy một cái là không sao rồi, rất đơn giản, không đáng sợ chút nào.”
Cung Hoa hung dữ trừng anh ta, suýt chút nữa thì mắng chửi, ai dũng cảm lên đây chứ? Cô ta hoàn toàn không muốn lên đây được không, bản thân hoàn toàn bị lôi ép lên đây có được không.
Lúc này, Lục Minh Hoài và Lục Minh Hưng với Lục An Bảo cũng mặc xong đồ bảo hộ, Cung Hoa nhìn độ cao chóng mặt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, bị dọa đến sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới Cả người cô ta run rẩy: “Tôi không muốn nhảy, thả tôi xuống đi, tôi không muốn nhảy.” Cô ta ôm cái cột ở một bên, sống chết không chịu buông tay.
Lục An Bảo bước qua thả tay: “Được rồi, dì thực sự không muốn nhảy thì thôi, nhìn bọn cháu nhảy là được.”