Chương
Đứng ở cửa viện , Ôn Ninh trầm mặc.
Rõ ràng là vị bác sĩ tốt bụng , cô không hiểu tại sao vị bác sĩ này lại nói như vậy , thậm chí có thể nói khi nghe thấy yêu cầu của cô , ông ta luôn biến đổi sắc mặt.
“Quên đi, bác sĩ không đồng ý. Chúng ta sẽ quay lại sau nếu có cơ hội. Nhưng mà , vấn đề này cũng có thể có những khả năng khác , chẳng hạn như là , có thể là cha của cậu đã bế nhầm con hay gì đó ? “
Ôn Ninh nghe thấy lời này , từ trong nỗi thất vọng bỗng dung tỉnh táo lại , nhắc tới Ôn Khải Mặc , trong long cô tràn đầy kháng cự.
Vào thời điểm đó Ôn Khải Mặc và Triệu Nhã Lâm , cùng Ôn Lam đã bị bắt vào tù vì giả mạo bằng chứng, v.v. cô cũng chưa bao giờ đi tìm những người này.
Bây giờ cô cũng không biết liệu họ đã được ra tù hay chưa … Nghĩ đến , cả nhà Ôn gia , tất cả bọn họ đều đã có kinh nghiệm đi tù … phải nói rằng điều đó rất nực cười.
“Những gì cậu nói đều có lý. Tớ sẽ cố gắng tìm ra ông ấy và xem liệu mình có thể tìm ra chút manh mối nào không.”
Lê Tư Duệ gật đầu, Ôn Ninh lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại trong trí nhớ của Ôn Ninh.
Lúc đầu , cô không có bất kỳ kỳ vọng, cô chỉ chỉ thử chút , không nghĩ tới lại có người nghe máy.
“Alo , cho hỏi là ai ? Muốn tìm ai ? “
Giọng nói của Ôn Khải Mặc khiến cho Ôn Ninh cảm thấy như một thế giới xa lạ.
” Là tôi đây. “
Cô nói với tâm trạng lẫn lộn.
” Làm sao tôi biết cô là ai ? “
Ôn Khải Mặc sốt ruột đáp : ” Tôi còn nhiều việc phải làm, không nói thì cúp máy. “
“Tôi là Ôn Ninh. “
Ôn Ninh nhẹ giọng nói , người đàn ông đối diện cũng giật mình. ” Mày vẫn còn sống sao ?”
Ôn Khải Mặc đồng thời đứng lên, trong cửa hàng nhỏ động tác rất thuận mắt , khách hàng đều nhìn qua.
” Phải , tôi vẫn còn sống , có thể , để cho ông thất vọng rồi sao ? “
Lời nói của Ôn Khải Mặc , ngược lại không có nhiều kinh ngạc vui mừng, Ôn Ninh cũng không khó chịu như vậy.
Trước đây , cô vẫn sẽ hơi bướng bỉnh vì sự thờ ơ và chán ghét của người cha này đối với mình , nhưng bây giờ … khi cô biết mình và Ôn Khải Mặc hoàn toàn không phải quan hệ cha con , cảm giác phức tạp lúc này đã biến mất.
Yêu và ghét biến mất thường trong khoảnh khắc như vậy , giờ đối với Ôn Ninh mà nói , Ôn Khải Mặc chỉ là một người xa lạ đã từng quen biết.
“… ” Ôn Khải Mặc không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.
Ban đầu , bởi vì Lục Tấn Uyên đã đưa cả gia đình Ôn gia đi và giam cả ba người họ vào tù vì Ôn Ninh , ông ta căm ghét Ôn Ninh và mong cô sẽ xuống địa ngục khi chết.
Nhưng mà sau khi ra tù , ông mới biết Ôn Ninh thật sự đã chết , trong lòng hận nhưng không biết nên hận ai.
Người đã chết, những việc họ đã làm trở nên mơ hồ ngay lập tức , ngay cả việc theo đuổi thù hận cũng trở nên nhàm chán.
Thật không ngờ, cô đã thực sự trở lại.
” Mày tìm ta, có chuyện gì “
” Quả thực có chuyện. “
Ôn Ninh bình tĩnh nói, nếu như trước kia nói có thể cùng Ôn Khải Mặc nói chuyện đơn giản như vậy , cô sẽ không bao giờ tin.
Nhưng mọi chuyện đã xảy ra như thế này, số mệnh của cuộc đời thật khó lường.
” Vậy mày tới bên cạnh tìm ta, địa chỉ của ta một lát nữa sẽ gửi cho mày. “
Ôn Ninh đồng ý, nhưng Lê Tư Duệ kéo lấy quần áo của cô , cô cũng có chút hiểu biết về quá khứ của Ôn Ninh, những đức hạnh mà người trong nhà họ Ôn đối đãi với cô, cũng không phải là không biết.
Cứ như vậy mà đi, cô có chút lo lắng.
” Đừng lo lắng, khi tớ yếu đuối nhất, họ đã không thể làm bất cứ điều gì với tôi , bọn họ của bây giờ , càng không thể làm cái gì.