Chương
“Tôi chỉ đi nhầm gian phòng, thật đó, anh như thế, là đang phạm tội..”
Ôn Ninh đã tuyệt vọng, chênh lệch hình thể và sức mạnh nam nữ khiến cô không có chỗ trống để phản kháng.
“Hiện tại hối hận, muộn rồi.”
Sau khi mọi thứ đều bình ổn lại, Lục Tấn Uyên rất nhanh ngủ thiếp đi, cánh tay anh khoác lên người phụ nữ trong lòng, ngủ hết sức an bình.
Nhưng cả người Ôn Ninh lại ngơ ngác, cô rất mệt mỏi, nhưng mà, cô vẫn chống đỡ thân thể vô cùng mỏi mệt, thoát khỏi cánh tay người đàn ông, lảo đảo chạy ra ngoài.
Cô không thể tiếp tục ở lại chỗ này, người đàn ông này là tên điên, anh ta cưỡng hiếp cô, thế nhưng mà, ngay cả người này là ai cô cũng không dám nhìn một chút.
Cô chỉ biết là, trong căn phòng tăm tối này, cô đã không còn là Ôn Ninh trong sáng trước đây nữa rồi…
Ôn Ninh chạy về căn phòng mình thuê, chuyện thứ nhất chính là chạy vào phòng tắm, mở nước nóng không ngừng cọ rửa thân thể.
Ôn Ninh mở nhiệt độ nước rất cao, nước nóng nóng hổi rơi vào người, rất mau khiến làn da của cô nóng đỏ bừng lên, nghĩ đến mọi chuyện vừa mới xảy ra, cuối cùng, không nhịn được ngồi xổm người xuống, bật khóc lớn tiếng.
Cô không nên tới nơi này, nếu không phải như vậy, có lẽ Ôn Lam sẽ còn tiếp tục đắc ý, tiếp tục dùng những thủ đoạn bỉ ổi đối phó cô, nhưng ít ra cô vẫn sạch sẽ.
Mỏi mệt tắm rửa xong, Ôn Ninh cũng khóc đến mệt, tập tễnh đi về giường.
Giờ phút này Ôn Ninh mệt mỏi không muốn làm cái gì, cô không muốn nói cái gì, ngã xuống giường lập tức ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ninh bị tiếng đập cửa đánh thức.
Sinh viên Lưu Mộng Tuyết đổi quần áo với cô nhỏ giọng gọi, Ôn Ninh kéo thân thể mỏi mệt đi tới, mở cửa.
Lưu Mộng Tuyết bị cô dọa giật nảy mình.
Tóc Ôn Ninh rối bời, giống như một đống cỏ khô, một đôi mắt đẹp giờ phút này sâu hoắm, quầng thâm dưới mắt hết sức rõ ràng, đương như cô đã phải hứng chịu đả kích rất lớn, toàn thân đều toát ra hơi thở suy sụp và tuyệt vọng.
“Chị không sao chứ?”
Ôn Ninh lắc đầu.
“Không sao thì tốt rồi, tôi phải đi làm rồi, quần áo tôi đâu?”
Lúc này Ôn Ninh mới ý thức được điều gì đó, bộ quần áo ngày hôm qua sớm đã bị người đàn ông kia xé thành mảnh vụn, cô mặc áo sơmi nam trở về.
“Xin lỗi, quần áo mất rồi, tôi đền cho cô.” Ôn Ninh mệt mỏi nói, hiện tại, cô không có hứng với việc gì, chỉ muốn đi ngủ, trốn tránh hiện thực đáng sợ này.
Lúc đầu Lưu Mộng Tuyết có chút không vui, nhưng thấy Ôn Ninh như thế, sợ nói nhiều lại khiến cô bị kích thích tinh thần lại xảy ra vấn đề gì đó, chỉ đành nhịn xuống, “Vậy cô cần phải đền tôi nhiều hơn một chút, tôi đã trả tiền đặt cọc bộ quần áo này, cô thật là biết gây thêm phiền phức cho người ta.”
Ôn Ninh gật đầu, lấy hết tiền trong túi nhét cho cô ấy, “Làm phiền cô thuận tiện mua giúp tôi một bộ quần áo với.”
Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy một xấp tiền kia, còn nhiều hơn một tháng lương của cô ấy, lúc này mới thỏa mãn gật đầu, rời đi.
Lúc này Ôn Ninh mới trở về giường, cô nhìn áo sơ mi nam, hung hăng xé rách, tựa như đang xé rách người đàn ông đáng chết.
Có phải cô nên báo án?
Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới người đàn ông kia là khách thuê phòng tổng thống, trong lòng Ôn Ninh lại tuyệt vọng.
Người đàn ông có tiền lại có quan hệ rộng như đạo diễn Châu cũng chỉ ở phòng VIP, thân phận người bên phòng tổng thống làm sao có thể đơn giản?
Cô làm sao đấu thắng được anh ta?
Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Ninh bi ai phát hiện cô không làm được cái gì cả, trước kia cô có thể đắc ý trước mặt Ôn Lam, cũng chỉ là mượn nhờ thế lực của Lục Tấn Uyên mà thôi.
Nghĩ đến Lục Tấn Uyên, trái tim Ôn Ninh trầm xuống, nếu người đàn ông kia biết cô bị người ta phá thân sẽ nói thế nào, chắc là, sẽ rất chán ghét cô rồi, cô thật sự sẽ trở thành người phụ nữ không sạch sẽ trong miệng anh.
Khóe môi Ôn Ninh nếm được một vị đắng chát, cô vươn tay, bỗng dùng mu bàn tay lau mặt và tự động viên mình, “Không sao, coi như không có chuyện này, Lục Tấn Uyên cũng không liên quan gì đến mình, cứ xem như là bị một con chó cắn một cái, Ôn Ninh, mày có thể chống đỡ mà.”