Chương
Lục Tấn Uyên nhanh chóng xuất ngoại để giải quyết những việc này, hành động của anh lần này không một chút chần chờ gì, tác phong mạnh mẽ, anh nhanh chóng giải quyết từng kẻ có mưu sâu kế hiểm, sau đó anh thanh trừng tất cả.
Hiển nhiên, Hạ Liên cũng không thể tiếp tục ở lại nhà họ Lục.
“Ông chủ, tôi đã ở đây nhiều năm vất vả chăm sóc cậu chủ như vậy, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, tôi cầu xin ngài đừng có đuổi tôi đi…..”
Lúc này, Hạ Liên mới hiểu ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, cô ta khổ sở van xin.
Trước nay, ông cụ Lục luôn rộng lượng đối đãi với người giúp việc, thế nhưng lần này ông có một chút mềm lòng đối với một người hầu kẻ hạ không phân biệt được thế nào chủ tớ thì cho dù thế nào cũng không thể giữ cô ta ở lại.
Nếu ngày đó không phải do Lục Tấn Uyên may mắn, tự chủ được bản thân, cự tuyệt lời mê hoặc của cô ta thì hậu quả bây giờ khó mà lường trước được.
Nhìn thấy được Ôn Ninh đuổi cô ta không có một chút lưu tình, làm cho cô cảm thấy được sự đồng cảm như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Tuy rằng là người này tự mình chuốc họa vào thân nhưng nó lại càng khẳng định suy đoán của cô, chung quy lại người họ Lục rất tàn nhẫn, thậm chí có người đã làm việc nhiều năm như vậy mà họ còn có thể nhẫn tâm đuổi đi, người mới từ ngoài vào như cô, bị đuổi đi như thế cũng không có gì quá đáng.
Có lẽ cô nên thực sự cân nhắc việc rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, thay vì chờ đợi một ai đó chĩa mũi dùi vào mình, sau đó lại bị đuổi khỏi nhà trong sự xấu hổ.
Từ sau khi Hạ Liên bị đuổi đi, sự yên tĩnh bao phủ cả nhà họ Lục, làm cho người ta cảm thấy như có sóng gió đang ập đến, ai nấy cũng đều áp lực không dám nói bậy một lời nào, sợ chuốc họa vào người.
Trong một tháng này, khi Lục Tấn Uyên không có ở đây, Ôn Ninh đã chuyển qua một phòng ngủ khác, phòng này cách rất xa với phòng khách.
Cô nghĩ nếu như cô tránh xa người đàn ông này một chút thì có lẽ tâm địa của anh không xấu xa đến mức đến đây kiếm chuyện với cô.
Nhưng cô đã lầm tưởng.
Buổi tối, khi Ôn Ninh vừa thay xong quần áo để chuẩn bị đi ngủ.
Bỗng nhiên, có tiếng mở cửa từ bên ngoài truyền đến, khiến cho cô giật mình, dự định hỏi là ai đó thì cô thấy Lục Tấn Uyên sải bước đi vào, anh lạnh lùng nhìn cô, bộ dạng đó làm cô lạnh toát cả sống lưng.
“Tại sao anh lại vào đây?”
Ôn Ninh nơm nớp lo sợ hỏi Lục Tấn Uyên, vẻ mặt lạnh lùng của anh giống như đang kìm nén sự tức giận.
“Vì sao cô lại tự ý chuyển phòng đến đây, hay là do cô đang lo sợ rằng mình không thể giữ mình cho người đàn ông kia sao?”
Lục Tấn Uyên vừa về đến nhà thì phát hiện ra Ôn Ninh không có ở trong phòng cô, trong lòng anh bộc phát lên cơn thịnh nộ, khi anh nhìn thấy cô trốn ở đây, sự giận dữ trong lòng anh không những không giảm mà ngược lại càng tăng lên.
“Tôi không có”. Trái tim Ôn Ninh cảm thấy được từng cơn chua sót sau khi cô nghe thấy lời nói anh cố ý làm cho cô cảm thấy nhục nhã, chẳng qua cô sợ mình anh tức giận mà thôi.
“Tôi chỉ sợ mình chọc anh tức giận lên, làm liên lụy đến tôi. Không phải anh cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy tôi sao, có lẽ khi anh không thấy tôi, nó sẽ khiến anh vui vẻ hơn đó?”
“Bây giờ, cùng tôi quay trở về phòng”. Nhìn thấy vẻ mặt oan ức của Ôn Ninh không làm cho Lục Tấn Uyển cảm thấy mềm lòng, trái lại trong lòng có một sự xúc phạm dâng trào lên.
Cô cho rằng cô giả vờ như thế là có thể lừa gạt được anh?
Một người phụ nữ như Ôn Ninh không đáng để có được sự tin tưởng và tôn trọng.
Ôn Ninh cảm nhận được Lục Tấn Uyển đang cực kỳ giận dữ, cô không muốn làm anh tức giận, vì thế cô ngoan ngoãn đi sau lưng anh, đi vào một căn phòng quen thuộc.
Khi cửa mới vừa được khóa lại, Lục Tấn Uyên đang ngồi ung dung trên ghế sô-pha nhìn cô, ánh mắt đó của anh không giống như đang nhìn một con người, mà giống như đang nhìn một món hàng.
Dưới ánh mắt ngập tràn sự khinh miệt cùng với thưởng thức như thế, Ôn Ninh chỉ cảm thấy như bộ đồ ngủ cô mặc trên người dường như bị xuyên thấu, ở trước mặt anh, một chút tôn nghiêm cô cũng không có.