Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ôn Ninh ở trong phòng vệ sinh nôn một lúc, dạ dày trở nên rỗng tuếch rồi mới miễn cưỡng đứng dậy.

Vừa rửa mặt, cô liền không nhịn được nhìn một chút ra ngoài cửa. Đều là do Lục Tấn Uyên, nếu như anh không đến thì cô cũng không vội vã như vậy, cũng không chật vật như bây giờ.

Tốt nhất là nên đuổi anh đi.

Nghĩ thế, Ôn Ninh lau sạch nước còn dính trên khóe miệng. Cô mở cửa đang định ra ngoài mời Lục Tấn Uyên rời đi thì đã có một bóng người đứng chặn trước cửa.

Sắc mặt Lục Tấn Uyên âm trầm đúng ở cửa nhà vệ sinh, giống như là một bức tường lấp kín lối ra.

Ôn Ninh nhìn biểu cảm u ám của anh thì trong lòng bỗng có một dự cảm không lành.

Vừa lùi lại một bước để tránh đi ánh mắt anh thì Lục Tấn Uyên lại lấy tay tóm lấy gáy cô: “Ôn Ninh, cô mang thai?”

Trong chớp mắt, đầu óc cô liền trống rỗng.

Sao anh lại biết chuyện này ?

“Anh đang nói nhăng nói cuội gì đấy?” Ánh mắt chớp chớp mấy lần nhưng cô vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: “Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái gì. Bây giờ đã muộn rồi, mời anh về cho.”

Lục Tấn Uyên nhếch miệng, bộp một tiếng, những lọ thuốc dưỡng thai nằm la liệt trên sàn nhà: “Những thứ này đều là dùng cho phụ nữ có thai, còn nói không phải?”

“Cô vội vàng rời khỏi nhà họ Lục chính là vì chuyện này sao? Đứa nhỏ là của ai?

Giọng điệu lạnh lùng của anh không mảy may cảm xúc, nhưng cô vẫn nghe ra được trong đó có mấy phần nguy hiểm.

Hít sâu vài hơi, Ôn Ninh buộc mình phải tỉnh táo lại: “Chúng ta đã ly hôn, chuyện này không liên quan tới anh.”

Lửa giận của anh trong nháy mắt bị bộ dạng kháng cự này của cô thổi bùng lên.

“Bây giờ đi với tôi tới bệnh viện.”

Nói xong, Lục Tấn Uyên bắt lấy cổ tay Ôn Ninh, kéo cô đi ra ngoài.

“Tôi không đi.”

Ôn Ninh dùng sức giãy giụa. Đứa nhỏ này là của cô chứ không có bất kì quan hệ nào với Lục Tấn Uyên hay tên đàn ông trong phòng hôm đó cả.

“Không phải do cô quyết!”

Lục Tấn Uyên kéo mạnh tay cô, giống như là kìm sắt vậy, làm cho Ôn Ninh không cách nào tránh né.

Ôn Ninh nhanh chóng bị kéo ra khỏi nhà. Lục Tấn Uyên không nói gì thêm, chỉ cường ngạnh lôi kéo cô đi.

Ôn Ninh càng ngày càng cảm thấy bất an. Thấy Lục Tấn Uyên muốn đưa cô lên xe thì nhịn không được lớn tiếng hô: “Cứu với! Có người muốn bắt cóc! Van mọi người, ai giúp tôi báo cảnh sát với.

Bây giờ, Ôn Ninh thà là đến đồn cảnh sát còn hơn đến bệnh viện kiểm tra với Lục Tấn Uyên.

Quá nguy hiểm!

Lúc này, ở dưới lầu vẫn còn một vài ông bà cụ đang đi tập thể dục, nghe được giọng cô thì nhao nhao nhìn lại.

Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Cháu và vợ đang cãi nhau thôi. Thật ngại quá, quấy rầy mọi người rồi.”

Nghe anh nói xong, ai cũng lắc đầu. Chuyện của người ngoài thì đương nhiên không muốn nhúng tay vào.

Thậm chí còn có mấy bác gái nhiều chuyện: “Bạn trai của cháu đẹp trai lại giàu có như vậy, cháu cũng đừng làm loạn nữa. Lỡ như mà người ta chạy theo người khác thì đừng có khóc.”

Ôn Ninh thật sự khóc không ra nước mặt. Không ngờ tới Lục Tấn Uyên lại phản ứng nhanh như vậy. Không chần chừ nữa, anh nhét cô vào ghế sau xe rồi nhanh chóng khóa cửa xe lại.

Lần này, Ôn Ninh không thể nào chạy ra được.

Vậy thì cô không thèm chạy trốn nữa. Cả quãng đường hai người chẳng nói với nhau câu gì, không khí trong xe nặng nề vô cùng.

Xe nhanh chóng dừng ở cửa bệnh viện.

Lục Tấn Uyên đã sớm gọi điện trước là sẽ dẫn người tới kiểm tra nên mấy vị bác sĩ đã chờ sẵn ngoài cửa.

Ôn Ninh vừa xuống xe đã bị khống chế đi vào phòng kiểm tra.

Lục Tấn Uyên ở ngoài cửa chờ. Khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra vui buồn gì, cả người tỏa ra khí lạnh làm cho người ta rùng mình.

Chỉ chốc lát sau, kết quả kiểm tra đã có.

“Cô Ôn đã mang thai tháng rồi. Thai nhi có hơi nhỏ nhưng rất khỏe mạnh.”

Bác sĩ đi ra nói những lời này xong thì phát hiện sắc mặt của Lục Tấn Uyên rất khó coi chứ không hề có chút vui sướng nào của người làm cha.

Anh và Ôn Ninh phát sinh quan hệ cũng chỉ chừng một tháng, cho nên đứa trẻ này chỉ có thể là của tên tình nhân kia.

Từng màn khác thường của Ôn Ninh nhanh chóng chạy qua trong đầu anh một lượt. Chỉ sợ lần đầu tiên cô nói mình bị viêm dạ dày đã lên kế hoạch cho chuyện này.

Lúc trước, anh còn nghĩ sẽ gọi bác sĩ gia đình tới kiểm tra cho cô một chút. Bây giờ cảm thấy có lẽ người phụ nữ này trong lòng đang chế giễu mình

Người phụ nữ đáng chết!

Lục Tấn Uyên đánh một quyền vào tường làm cho một đôi đứng gần đó giật nảy mình, trong lòng không nhịn được tò mò.

Có thể để cho tổng giám đốc Lục thất thố như vậy hẳn là con mà người phụ nữ kia mang thai không phải con của anh? Lục Tấn Uyên phải đổ vỏ?

Tin tức này mà để cho cánh phóng viên săn tin biết thì hẳn sẽ được lên đầu đề.

Bị cưỡng ép làm kiểm tra, Ôn Ninh cũng không cố giãy giụa nhiều. Một đám người vây quanh thì trốn làm sao được. Với lại cô cũng lo sẽ làm tổn thương tới đứa bé trong bụng.

Cô đang không biết tiếp theo phải làm thế nào thì Lục Tấn Uyên đi tới.

Ánh mắt lạnh như bằng của anh dừng lại trên bụng cô: “Vội vàng rời khỏi nhà họ Lục là vì đứa con hoang này?”

“Mời anh khi nói chuyện thì nên tôn trọng một chút. Nó là con của tôi chứ không phải %D con hoang.”

Ôn Ninh nhìn lại, trong mắt không lui bước chút nào.

Mặc dù bây giờ con còn chưa nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng cô không muốn anh nói những lời khó nghe như vậy đối với một đứa trẻ chưa chào đời.

“Hai tháng cũng chính là trước lúc chúng ta ly hôn, cô đã ra ngoài gian díu với người khác, còn mang thai. Thế nó không phải là con hoang thì là gì?”

Lục Tấn Uyên thấy cô bảo vệ cái phôi thai không rõ lai lịch này thì lửa giận trong lòng càng tăng thêm.

“Ôn Ninh, trên thế giới này không ai có thể đùa giỡn với tôi mà còn nguyên vẹn ra đi đâu.”

“Đứa bé này cô đừng mơ tưởng giữ lại. Hôm nay làm kiểm tra, ngày mai phá thai.”

Giọng điệu của Lục Tấn Uyên lạnh lùng như thế giống như trực tiếp giội một chậu nước lên đầu cô, làm toàn thân cô rét run.

“Không thể nào. Bây giờ chúng ta đã không có quan hệ gì, anh dựa vào cái gì mà đòi giết con của tôi? Tôi không đồng ý, anh mà dám, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát? Sau đó tất cả mọi người đều biết, cô phản bội trong lúc kết hôn, còn mang thai con của người khác? Ôn Ninh, nếu cô không cần mặt mũi nữa thì cứ việc nói ra ngoài.”

Ôn Ninh càng tỏ vẻ quan tâm tới đứa bé này thì Lục Tấn Uyên lại càng tức giận.

Cô không cần mặt mũi? Nghe được Lục Tấn Uyên mỉa mai, tay cô nắm chặt thành đấm.

Vì không cho nhà họ Lục tổn thương đứa nhỏ, cô đã chủ động rời khỏi rồi, cô còn có thể làm được gì?”

“Hôn nhân của chúng ta là thế nào hắn anh Lục cũng rõ ràng. Đứa nhỏ này tôi sẽ không bỏ. Nếu như anh thật sự muốn làm hại nó thì trừ phi tôi chết chứ tuyệt đối không có khả năng!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio