Đơn Triết Hạo tự tay cởi nội y của cô, hai bầu ngực trắng tuyết giống như được buông thả, bung ra. Đơn Triết Hạo sắp bộc phát, xúc động ranh giới cuối cùng, hối hận bởi tự mình đi cởi y phục giúp cô, bàn tay vuốt ve cặp mông căng tròn, nhanh chóng xé rách váy của cô để lộ hai chân trắng nõn cùng quần lót in hình hoạt hoạ.
""Tiểu Nhụy, không cần mặc quần lót như thế, thật là khó coi." Đơn Triết Hạo khàn giọng nói.
Giản Nhuỵ Ái đỏ mặt, không còn hơi sức nói chuyện, chỉ mong thời gian trôi nhanh lên một chút.
Đơn Triết Hạo cầm khăn lông vắt nước dịu dàng khẽ lau thân thể Giản Nhuỵ Ái, tay không hề kiêng dè vuốt ve khắp cơ thể cô, cảm nhận da thịt nhẵn nhụi, nóng bỏng mềm mại của cô.
Khăn lông ướt và tay Đơn Triết Hạo vuốt ve chu du khắp trên da thịt của cô, thân thể Giản Nhuỵ Ái không nhịn được khẽ run , cảm giác cả người sắp không có hơi sức, hai chân cũng như nhũn ra. Gương mặt Giản Nhuỵ Ái đỏ bừng đến tận mang tai chân tóc.
Hai người đều là trắng trợn gặp nhau, khiến Giản Nhuỵ Ái hô hấp cũng khó khăn.
Giản Nhuỵ Ái không có dũng khí mở mắt nhìn, nhưng cũng biết Đơn Triết Hạo cũng không khá hơn chính mình, thân dưới đã sớm ngóc đầu cứng rắn rồi.
Đơn Triết Hạo cảm giác miệng đắng lưỡi khô, không ngừng nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, tiếng nuốt nước bọt cũng cực kỳ lớn, khiến Giản Nhuỵ Ái nghe rõ ràng, mặt càng thêm đỏ.
Thậm chí, thân thể của Giản Nhuỵ Ái cũng chuyển sang màu hồng, giống như toàn thân đều tan chảy thành nước, trong đầu Đơn Triết Hạo tưởng tượng nếu cắn xuống có thể tan chảy ngọt ngào như kem sữa.
Hương vị ngọt ngào hơi thở thơm mát trên người Giản Nhuỵ Ái tràn ngập phòng tắm.
Đơn Triết Hạo đứng thẳng dậy, đưa lưng về phía Giản Nhuỵ Ái, không muốn cô thấy mình tầm thường bỉ ổi, hít thở thật sâu để kìm nén ham muốn, khàn khàn nói: " Em tự lau người đi để anh giúp em xoa bóp."
Ngón tay dài nắm tóc của cô, nhẹ nhàng, cẩn thận vuốt ve, "Đau không?"
Giản Nhuỵ Ái lắc đầu "không". Cô cúi đầu, hốc mắt từ từ hồng nên, bả vai hơi run.
Đơn Triết Hạo nhận thấy có cái gì không đúng, cho là mình dùng sức nhiều quá khiến cô bị đau, tâm thần bất định lo lắng. "Sao thế? Có phải anh mạnh tay quá nên làm đau em à."
"Không có!" Giản Nhuỵ Ái xoa xoa khóe mắt lau đi nước mắt đang trực tuôn trào nghe giọng nói quan tâm lo lắng của anh càng khiến cô muốn khóc không dứt: "Em cảm thấy anh đối với em thật tốt quá, trong lòng em khó chịu".
Đơn Triết Hạo mỉm cười, tay ấn lên huyệt Thái Dương , tỉ mỉ xoa bóp. "Đồ ngốc, anh nguyện ý đối xử thật tốt với em."
Giản Nhuỵ Ái hạnh phúc ghi nhớ thật sâu trong tim, vẻ mặt từ từ thả lỏng, mỉm cười nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ, hô hấp chậm chạp, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô ngủ thiếp đi trong vòng tay, Đơn Triết Hạo cũng buông lỏng rất nhiều, cầm khăn lông thay cô chà lau thân thể, mới đem áo ngủ mặc vào, bế về giường.
Thật ra thì, khi Đơn Triết Hạo ôm lấy cô, cô đã tỉnh ngủ nhưng không muốn mở mắt, dù sao cũng sẽ có chút xấu hổ.
Giản Nhuỵ Ái hưởng thụ sự chăm sóc yêu thương của người đàn ông dành trọn vẹn tình yêu cho cô, người sẽ vì cô mà để xuống kiêu ngạo, những chuyện này đủ để cảm động bất kỳ ai, cặp mắt đang nhắm vẫn không kìm nổi xúc động, nước mắt ngân ngấn ướt .
Bóng đêm yên tĩnh, ánh đèn yếu ớt chiếu sáng căn phòng, Đơn Triết Hạo nằm ở bên giường, Giản Nhuỵ Ái đang ngủ say bên cạnh, hơi thở nhẹ nhàng an tĩnh tựa như con mèo nhỏ hiền lành đáng yêu.
Mới vừa rồi, Đơn Triết Hạo phải nhẫn nhịn khắc chế dục vọng rất nhiều mới không kích động muốn cô, xoay người nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái vươn tay ra khỏi chăn. Nụ cười trên mặt Đơn Triết Hạo như ẩn như hiện, đứng dậy kéo chăn đắp lại giúp cô. Đã lớn như vậy vẫn đạp chăn lung tung giống con nít khiến Đơn Triết Hạo âm thầm tự hỏi làm thế nào lại thương yêu cô nhiều đến thế.
Điện thoại di động đổ chuông, Đơn Triết Hạo ngẩng đầu nhìn Giản Nhụy Ái đang ngủ ngon mới an tâm xoay người ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa cẩn thận sợ làm cô tỉnh giấc .
"Thiếu Thiên, thế nào?" Âm thanh trầm thấp hỏi, ngăn cách bằng cánh cửa vẫn sợ làm Giản Nhụy Ái bị quấy rầy.
"Tổng giám đốc Đơn, đúng như anh mong muốn, bà ta đã khai nhận." Y Thiếu Thiên cung cung kính kính nói, dù sao chuyện này cũng liên quan đến người nhà của Đơn Triết Hạo, không thể xử lý tùy tiện được.
"Ừm! Chờ tôi đến." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo cúp điện thoại, tay không tự giác nắm chặt, ánh mắt đầy sát khí. Xoay người vào phòng ngủ, cúi người nhìn Giản Nhụy Ái đang ngủ say, về mặt lạnh lùng biến mất, khẽ đắp chăn giúp cô, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt, nhẹ nhàng hôn lên trán Giản Nhụy Ái.
Ánh mắt trở nên âm trầm , anh sẽ giúp Giản Nhụy Ái giải quyết kẻ đã hãm hại khiến cô bị thương, mặc kệ kẻ đó có quan hệ như thế nào với bản thân mình.
Kho hàng ngầm, đã được dọn dẹp sạch những đồ không cần thiết, những chỗ dơ dáy bẩn thỉu, một người đàn bà bị trói chặt, tóc tai xõa tung rối bù như người điên. Chỉ có hơi thở yếu ớt đứt quãng mới biết bà ta còn sống. Bên cạnh đó có ba tên đàn ông cũng bị trói đã bị đánh không ra hình dạng gì.
Cửa kho hàng mở ra, một người đàn ông khí thế vương giả xuất hiện, ánh mắt ngập tràn sát khí lạnh lùng nhìn quanh kho hàng hỗn độn nhếch nhác, đó chính là Đơn Triết Hạo.
Y Thiếu Thiên nhìn thấy Đơn Triết Hạo đã đến liền lại gần đưa ra một đôi bao tay, "Tổng giám đốc Đơn, người gây tổn thương cho Giản tiểu thư cũng đã mang đến."
Người phụ nữ quần áo xốc xếch nhìn thấy Đơn Triết Hạo liền khóc lóc gào to "Hạo, nhanh đến cứu mẹ, nếu không mẹ sẽ chết."
Đơn Triết Hạo mặc kệ như không nghe thấy, đá một tên đang nằm dưới sàn nhà thở gấp, đi tới trước mặt Từ Tú Liên, "Cứu bà làm gì? Chính tôi muốn giết chết bà đấy, chẳng lẽ bà không biết sao?"
Đứng ở bên cạnh, có người rợn cả tóc gáy, không nghĩ Đơn Triết Hạo có thể đối với mẹ mình tàn nhẫn như vậy.
Từ Tú Liên nghe thế, nhụt chí ngồi chết lặng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt giống như giấy trắng, một lúc sau mới có phản ứng, nước mắt lưng tròng cầu xin: "Hạo không thể làm như thế, mẹ là mẹ của con."
"Bởi vì bà là mẹ tôi mà có thể gây chuyện khắp nơi cũng không chút kiêng kỵ tổn thương Tiểu Nhụy, làm ra nhiều chuyện không thể tha thứ như thế sao." Đơn Triết Hạo nhìn Từ Tú Liên hầm hừ, hận không được đem Từ Tú Liên cắt thành tám khúc.
Nhưng anh đã đồng ý với Giản Nhuỵ Ái sẽ không đối phó trả thù Từ Tú Liên nên chưa ra tay với bà ấy.
Từ Tú Liên cúi đầu khóc lớn "Hạo nhi, mẹ biết đã sai rồi, mẹ hiểu rõ sai lầm rồi. . . . . ."
Y Thiếu Thiên thấy ba tên đàn ông giãy giụa, "Tổng giám đốc Đơn, hình như có người muốn nói chuyện."
Đơn Triết Hạo xoay người ánh mắt giận dữ nhìn ba tên đàn ông, chỉ vào tên nằm cạnh vệ sĩ nói: "Mày . . . . ."
"Dạ! Tổng giám đốc Đơn." vệ sĩ đi lên lấy miếng giẻ đang nhét trong miệng một tên ra.
Người kia được lấy giẻ trong miệng ra, giống như lấy được sự sống, miệng há to hít thở, đến khi cảm thấy có chút phục hồi hô hấp liền ngẩng đầu lên nhìn Đơn Triết Hạo cầu khẩn nói: "Van cầu ngài bỏ qua cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ là người làm thuê, nhận tiền rồi thay người ta làm việc. Đó chính là người thuê chúng tôi đào động để chôn cô gái kia nhưng chúng tôi không muốn gây ra nghiệp chướng mới không chôn sống cô gái đó cho nên đừng tìm chúng tôi để báo thù"
"Câm mồm, câm mồm. . . . . ." Từ Tú Liên điên cuồng quát, "Đừng có ngậm máu phun người, tôi chỉ đưa cho các người tiền để cho các người hù dọa Giản Nhuỵ Ái một chút mà thôi, tôi không bảo đi giết người ."