Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

chương 212: vết thương ghê rợn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đơn Mộ Phi cắn răng quát: "Mày không thể động đến cô ấy, đó là vợ của Đơn Triết Hạo đấy".

Tên đang đè giữ Đơn Mộ Phi vung chân đạp lên mặt Đơn Mộ Phi hung tợn nói: "Lão già, tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp, lão thật không thức thời, đánh cho ta, đánh chết luôn đi".

Từ Tú Liên nhìn Đơn Mộ Phi bị đánh, cuống cuồng nổi điên không cần suy nghĩ nhiều vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn, " Tôi giết chết các người."

Thời gian như ngừng trôi, Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc đến ngây người nhìn Từ Tú Liên cầm dao xông đến đâm người ta nhưng không trúng lại còn bị tên đàn ông đó đoạt mất dao, còn đẩy Từ Tú Liên ngã lăn ra sàn nhà.

Giản Nhuỵ Ái vội chạy tới đỡ Từ Tú Liên "Dì có làm sao không?"

Ánh mắt khát máu, âm trầm gằn giọng nói: "Bà già đáng chết lại dám giết tôi, lão tử hôm nay sẽ cho bà chết"

Máu từ bả vai Giản Nhuỵ Ái phun ra, gương mặt trắng nõn đau đớn trong nháy mắt trở lên trắng bệch, mỉm cười nhìn Từ Tú Liên: "Dì đừng lo, không sao đâu, con sẽ bảo vệ hai người."

"Tiểu Nhụy." Từ Tú Liên kinh ngạc đến ngây người không thể tin được Giản Nhuỵ Ái đã vì bà mà chịu một nhát dao.

"Được, các người muốn biểu hiện thân tình, hôm nay lão tử sẽ cho các ngươi toại nguyện."

Chân gã thanh niên nhẫn tâm đạp mạnh vào lưng Giản Nhuỵ Ái , mỗi một cái đều rất mạnh giống như muốn đưa cô đi gặp thần chết thật mau. Giản Nhuỵ Ái cả người đau đớn, vết dao đâm ở bả vai không ngừng chảy máu, khóe miệng cũng đã bị chảy máu.

Từ Tú Liên nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái mơ mơ màng màng nằm ở trên người mình, khóc lóc cầu khẩn nói: "Cầu xin các người, đừng đánh nữa, nếu không sẽ làm chết người đấy, đừng đánh nữa mà."

"Ta còn chưa muốn dừng đánh, hôm nay lão tử muốn xem xem thân thể các người cứng rắn hay là ta tay cứng rắn." Một tên túm tóc Giản Nhuỵ Ái hất ra sàn nhà nhằm Từ Tú Liên đánh tới.

Ngay sau đó, trán Giản Nhuỵ Ái đụng xuống nền nhà lạnh băng, cả đầu đau nhức ong ong giống như mất đi suy nghĩ, máu tươi từ đỉnh đầu chảy xuống, mùi máu tanh tràn ngập cả khoang miệng, cổ họng cảm giác ngứa ngáy, khạc ra một cục máu tanh khiến cô bất tỉnh.

"Tiểu Nhụy. . . . . ."

"Tiểu Nhụy. . . . . ."

Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi cùng thét lên, Từ Tú Liên khóc lóc cầu xin "cầu xin các người. . . . . . Các người đừng đánh nữa,đã xảy ra án mạng"

Giản Nhuỵ Ái cảm giác cả người vô lực, đau đến bất tỉnh, mí mắt nặng nề khó khăn không mở ra nổi, hô hấp càng lúc càng nặng nề, máu me bê bết đầy người, đã không thể phân biệt chỗ nào đang chảy máu.

Tại sao trước mắt đen tối như vậy ám? Ông xã của cô sao vẫn chưa đến cứu cô?

Một tiếng súng vang lên, bả vai tên đang đứng cạnh Giản Nhuỵ Ái trúng đạn, máu tươi không ngừng tuôn ra nhuộm đỏ áo của hắn, đau đớn nắm lấy vết thương gào lên: "Người nào vừa nổ súng . . . . .". Không thể tưởng tượng nổi nhìn người đột nhiên vừa xuất hiện vô cùng cao lớn lạnh lùng, súng trong tay vẫn còn đang toả hơi nóng.

Đơn Triết Hạo chạy tới, ôm lấy Giản Nhụy Ái đang chồng chất vết thương, đau lòng kêu lên: "Tiểu Nhụy. . . . . ."

Giản Nhuỵ Ái túm được ống tay áo Đơn Triết Hạo, yếu ớt nói: "Em biết Hạo sẽ đến cứu em."

"Tiểu Nhụy, em phải cố gắng lên, em không thể xảy ra chuyện gì được". Đơn Triết Hạo nhìn vết thương Giản Nhuỵ Ái mà hoảng sợ, vô cùng đau lòng.

"Hạo, đừng lo lắng, em không sao, em có thể chịu đựng được." Giản Nhuỵ Ái thở hổn hển, khó khăn nói.

Trong lúc Đơn Triết Hạo nói chuyện với Giản Nhụy Ái thì ba tên đàn ông cho vay nặng lãi đã bị thủ hạ của Đơn Triết Hạo khống chế trói chặt nằm dưới sàn nhà.

"Em thật hồ đồ, không có năng lực nhưng thích cậy mạnh, may nhờ con trai thông minh đã gọi điện thoại cho anh chứ nếu không..... " Đơn Triết Hạo cũng không dám nghĩ tiếp nếu như anh không đến thì Giản Nhuỵ Ái sẽ bị đánh cho thành hình dáng gì.

Đơn Triết Hạo luôn luôn dịu dàng đối với Giản Nhụy Ái ngay cả sợi tóc của cô anh chẳng dám xoa mạnh thế mà hôm nay cô lại bị người ta đánh nghiêm trọng đầy vết thương, so đánh lên trên người anh, càng thêm khó chịu chỉ muốn lột da mấy kẻ không biết trời cao đất dày kia.

Đơn Mộ Phi đi đến "Hạo nhi. . . . . ."

"Giúp tôi trông chừng Tiểu Nhụy." Đơn Triết Hạo đứng dậy, trước kia anh không thích làm kẻ xã hội đen trước mặt Giản Nhuỵ Ái để cô không nhìn thấy cảnh máu tanh, nhưng hôm nay anh đã thực sự nổi giận không thể khống chế được mình nhất định phải cho kẻ làm Giản Nhụy Ái bị thương phải trả giá bằng máu.

Tên đàn ông bị Đơn Triết Hạo bắn vẫn chưa biết hối hận, vừa lấy tay giữ vết thương vừa khinh thường nhìn Đơn Triết Hạo đe doạ: "Đơn Triết Hạo nhanh thả tôi ra, nếu không người của tôi sẽ không bỏ qua cho các người"

Vệ sĩ nghe thấy tên đàn ông cho vay nặng lãi vẫn bất kính đối với Đơn Triết Hạo liền giơ tay đánh mạnh vào đỉnh đầu hắn khiến máu tươi chảy ra đầm đìa.

"Khốn kiếp, mày biết tao là ai không? Nói cho chúng mày biết tao là người của bang Lang Đầu, là đại thiếu gia của bang. Tốt nhất là các người thả bọn tao ra nếu không ba tao sẽ không bỏ qua cho các người đâu".

Đơn Triết Hạo cười lạnh, bang Lang Đầu chỉ là một bang nhỏ trong giới xã hội đen, muốn chống đối với thế lực của Đơn Triết Hạo anh chẳng khác gì trứng chọi đá.

Khóe mắt Đơn Triết Hạo nheo lại, vệ sĩ đang đứng sau lưng Đơn Triết Hạo hiểu ý biết nên làm cái gì, hung hăng đá mạnh vào bụng tên cầm đầu như muốn bẻ gãy sống lưng của hắn khiến hắn đau đớn lăn lộn trên sàn nhà.

Tên đàn ông bị đá đau đớn không còn hơi sức để mà hung hăng nữa. Ngẩng đầu nhìn lên thấy ánh mắt ngập tràn sát khí của Đơn Triết Hạo đang chằm chằm nhìn ba người bọn hắn khiến trong lòng không khỏi run rẩy, lớn lên trong xã hội đen đã trải qua nhiều cảnh chém giế, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt hung ác như vậy.

Đơn Triết Hạo hình như vẫn chưa hết giận, mấy tên này gây ra bao nhiêu vết thương cho Giản Nhuỵ Ái thì anh sẽ khiến bọn hắn chịu đựng gấp mười lần các vết thương sẽ kinh khủng hơn nhiều. Sau đó hung hăng đá mạnh vào mặt của hắn làm biến dạng hoàn toàn khuôn mặt của hắn. Hắn chỉ có thể thảm thiết cầu khẩn "Van cầu ngài bỏ qua cho tôi. Tôi chỉ đến đòi tiền, lần sau sẽ không dám đến nữa. Số tiền mà hai ông bà già kia thiếu nợ tôi cũng không đòi nữa. Xin ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân đi!"

"Bây giờ nói những lời này có quá muộn không?" Đơn Triết Hạo mặt không chút thay đổi móc ra khẩu súng lục, lên cò chĩa vào trán hắn "Mới vừa rồi Tiểu Nhụy cầu khẩn mày bỏ qua cho cô ấy thì mày có cho cô ấy một chút cơ hội sao?"

"Đoàng!" Theo tiếng súng nổ, tên thiếu gia chỉ còn biết nắm bắp đùi khổ sở gào khóc nhìn máu từ bắp đùi của hắn chảy ra. Từ nhỏ đã là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, chưa từng chịu bất kỳ khó chịu uất ức gì mà bây giờ còn phải chịu một phát đạn vào đùi, vô cùng đau đớn nước mắt đầy mặt.

Hai tên thuộc hạ đứng ở bên cạnh đều đang run rẩy sợ hãi, tin tưởng không lâu nữa sẽ đến phiên bọn họ. Quả thật đó là khoảng thời gian hành hạ đến nghẹt thở. Cả hai đã không chịu nổi áp lực tinh thần, quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Đơn tiên sinh, van xin ngài ngươi bỏ qua cho thiếu gia nhà chúng tôi. Chúng tôi trẻ người non dạ, có mắt như mù đã phạm lỗi với ngài".

Đơn Triết Hạo hoàn toàn không nghe thấy lời nói của bọn hắn, trong mắt chỉ có thù hận. Nghĩ tới vết thương làm Giản Nhuỵ Ái đau đớn, thì có bắn mấy tên này mười vạn phát đạn vẫn chưa giúp anh xả bớt tức giận.

"Mày không chỉ đá cô ấy mà còn dùng hai tay đánh cô ấy nữa"

Vừa nói vừa giơ súng lên bóp cò bắn vào hai tay của tên thiếu gia. Hắn kêu gào thảm thiết, lần này không phải nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ròng ròng.

Không chỉ muốn phế bỏ hai tay hai chân hắn, mà là muốn lấy luôn cả mạng chó của hắn. Đơn Triết Hạo giơ súng chĩa thẳng vào mi tâm hắn định bóp cò mà tên đó quá hoảng sợ ngất xỉu tại chỗ.

Đơn Mộ Phi đang đỡ Giản Nhuỵ Ái thấy cô hôn mê không rõ, bị doạ sợ chạy đến kêu lên: "Hạo nhi, đừng đánh nữa, Tiểu Nhụy bị hôn mê rồi."

Đơn Triết Hạo buông súng ra chạy đến ôm lấy Giản Nhuỵ Ái lo lắng : "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . . Em mau tỉnh lại đi"

Giản Nhuỵ Ái khẽ mở mắt, suy yếu nói: "Hạo, không cần đánh nữa , anh đã báo thù cho em rồi, nếu đánh nữa sẽ gây chết người."

"Không cần nói nhiều, anh đưa em đi bệnh viện." Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Nhụy Ái đi ra cửa, tất cả mọi người đều tự động nhường đường. Tất cả mọi người đã nhìn thấy Đơn Triết Hạo hung tàn lạnh lùng của xã hội đen, không phải kẻ nào cũng có thể chống lại được thế lực của anh.

Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái chạy đến bệnh viện, được bác sĩ băng bó lại nên vết thương không chảy máu nữa. Cũng may chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có gì đáng ngại, nếu không Đơn Triết Hạo thật sự sẽ lột da ba kẻ kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio