Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

chương 223: tất cả mọi người đau lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lợi dụng lúc Y Thiếu Thiên điều động vệ sĩ đi cứu viện Đơn Triết Hạo, nhà họ Đơn buông lỏng cảnh giác nên Vương Hạo đến bắt cóc bà nội đem đi. Khi mọi người đã lật tung mọi ngóc ngách trong nhà họ Đơn để tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy bà nội bị thương và hôn mê ở rừng cây phía sau nhà.

Mặc dù được đưa đến bệnh viện nhưng do mất máu quá nhiều đến Hoa Đà tái thế cũng chẳng thể cứu được. Bà nội qua đời, cả nhà họ Đơn đều vô cùng thương tiếc nhưng đau lòng nhất chính là Đơn Triết Hạo bởi từ nhỏ đã được bà nội chăm sóc dạy dỗ. Cả ngày đau khổ, giam mình trong phòng không màng đến mọi chuyện xung quanh.

Giản Nhuỵ Ái lo lắng Đơn Triết Hạo quá đau lòng không chịu ăn uống gì sẽ bị ốm và đói bụng nên đã nấu cháo bưng lên phòng. Đẩy cửa phòng mở ra Đơn Triết Hạo đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn chăm chăm phía bên ngoài, dưới sàn nhà đầy tàn thuốc lá. Đơn Triết Hạo vô cùng đau lòng, không nghĩ đến mình vốn là người có thể nắm giữ sinh mạng của nhiều người mà lại không bảo vệ được bà nội.

Cửa phòng mở ra, khói thuốc mù mịt, Giản Nhụy Ái bị sặc khói rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng kìm tiếng ho để bước vào nhưng lại bị Đơn Triết Hạo lạnh lẽo gọi lại: "Đừng ai vào đây"

Giản Nhuỵ Ái đau lòng nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo, đem cháo đặt lên bàn. Vừa đặt xong bát cháo đã lại nghe thấy Đơn Triết Hạo giận dữ gào rống: "Mau ra khỏi đây, hãy để cho tôi được yên tĩnh"

Giản Nhụy Ái dịu dàng bước lại gần: "Hạo, em là Tiểu Nhụy đây. Hãy để em ở cùng anh được không?"

Đơn Triết Hạo không muốn để Giản Nhuỵ Ái nhìn thấy mình yếu đuối đau lòng nên vẫn khàn khàn hầm hừ: "Đừng đến đây nữa"

Bà nội chết là một đả kích trí mạng với Đơn Triết Hạo khiến cho anh mất hết lý trí. Từ một người vô cùng ngạo mạn, tự tôn mà chỉ biết trốn tránh mọi người tự mình đối mặt với nỗi đau. Giản Nhụy Ái chưa từng thấy Đơn Triết Hạo như thế bao giờ nên càng đau lòng, nước mắt rơi đầy mặt, nhẹ nhàng nói: "Hạo, anh hãy cố gắng lên, bà nộ đã không còn bên cạnh chúng ta nhưng em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, anh đừng quá bi thương như thế nữa. Em cầu xin anh đấy"

Thân thể Đơn Triết Hạo run lẩy bẩy, tâm tình có chút bi thương, hai mắt đỏ hoe, quay lại nhìn Giản Nhụy Ái đang khóc lại khiến Đơn Triết Hạo vừa đau lòng vừa cảm kích ôm lấy Giản Nhuỵ Ái, nghẹn ngào nói: "Tiểu Nhụy, Cám ơn em. . . . ."

Nghe Đơn Triết Hạo vừa ôm vừa gọi tên mình khiến Giản Nhụy Ái cũng ôm chặt lấy Đơn Triết Hạo mà khóc to. Lồng ngực của Đơn triết Hạo vẫn dịu dàng như vậy, toàn thân được bao quanh hơi thở ấm áp, tâm tình của Giản Nhụy Ái từ từ bình tĩnh lại, gương mặt có chút vui mừng bởi Đơn Triết Hạo đã không thể dễ dàng gục ngã, đã bước qua một phần nỗi đau mất đi người thân yêu nhất.

Giản Nhụy Ái cũng rất đau lòng trước cái chết của bà nội nhưng vẫn phải cùng Đơn Triết Hạo vượt qua, nhẹ nhàng nói: "Hạo, bà nội luôn mong chúng ta sống thật tốt, cho nên chúng ta không thể để bà nội thất vọng được. Em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh cùng anh vượt qua mọi chuyện trong cuộc sống sau này".

Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái thật chặt vào trong lòng. Tiểu Nhụy luôn là người mà anh quan tâm chăm sóc. Cái chết của bà nội là đả kích quá lớn đối với Đơn Triết hạo. Trước đây anh luôn kiêu ngạo cảm thấy không ai là đối thủ của mình và mình sẽ bảo vệ tốt mọi người trong nhà. Đến lúc này mới thấy năng lực của mình không đủ để bảo vệ chăm sóc mọi chuyện cho mọi người thân yêu.

Cho nên Đơn Triết Hạo không thể tiếp tục chìm đắm trong đau lòng oán trách bản thân mà phải trở lên mạnh mẽ, là chỗ dựa tin cậy cho mọi người trong nhà, Vương Hạo là kẻ thù không đội trời chung.

Suy nghĩ thông suốt, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, giọng nói Đơn triết Hạo cũng dịu dàng hơn : "Có Tiểu Nhụy luôn bên cạnh anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì chúng ta đều luôn sánh vai cùng nhau vượt qua. Anh yêu em, rất yêu em. . . . . .". Nhìn Giản Nhuỵ Ái luôn lo nghĩ vì mình nên Đơn Triết Hạo không cần che giấu tình cảm của mình dành cho giản Nhụy Ái.

"Với bộ dáng như bây giờ nếu anh chịu ăn ít cháo này mới là yêu em nhiều nhất" Giản Nhuỵ Ái vội vàng bưng tô cháo đến trước mặt Đơn Triết Hạo, cả ngày không ăn gì nhất định sẽ đói vô cùng.

Đơn Triết Hạo đã nghĩ thông suốt mọi chuyện trong lòng rồi, nhưng vẫn không có khẩu vị ăn cơm, "Anh không muốn ăn, em bưng ra đi."

Giản Nhuỵ Ái không nghĩ đến Đơn Triết Hạo sẽ cự tuyệt, vội để tô cháo xuống chạy đến lôi kéo Đơn Triết Hạo ngồi lên giường: "Anh là người sắt à; đã ba ngày anh không ăn uống gì thì làm sao có thể không đói bụng. Anh phải ăn uống đầy đủ mới hơi sức mà suy nghĩ cách đối phó với Vương Hạo chứ"

Đơn Triết Hạo ngồi ở trên giường, thân thể anh vốn cao lớn hơn Giản Nhuỵ Ái mà bây giờ giống như đứa nhỏ chịu giáo huấn, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Giản Nhụy Ái đang bĩu môi nghĩ cách khiến anh chịu ăn uống trông thật đáng yêu.

Gặp chuyện không vui nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Giản Nhụy Ái sẽ giống như bị gió cuốn đi trong nháy mắt. Nếu Giản Nhuỵ Ái biết điều này có khi lại nghĩ anh bị dở hơi.

Giản Nhuỵ Ái thấy Đơn Triết Hạo không muốn ăn, khẽ cau mày , cầm muỗng múc một miếng cháo đặt ở khóe miệng thổi mấy cái đưa đến trước mặt Đơn Triết Hạo cao giọng nói: "Há mồm ra!". Nếu Đơn Triết Hạo không chịu tự giác ăn thì cô sẽ chủ động bắt anh phải ăn uống chút gì đó chứ không thể để anh tiếp tục nhịn đói nữa.

Đơn Triết Hạo nhìn bộ dáng Giản Nhuỵ Ái cũng không biết tại sao liền nghe lời há mồm ăn cháo đang được Giản Nhụy Ái đút cho.

Từ nhỏ lớn lên chưa từng được ai tỉ mỉ đút thức ăn cho ăn, ánh mắt chằm chằm nhìn gương mặt trắng nõn của Giản Nhụy Ái thấy cô vì mình mà lo lắng không ngại tỉ mỉ đút thức ăn cho mình khiến tâm tình của anh cảm thấy thật ấm áp món cháo trở nên vô cùng ngon.

Rốt cuộc Giản Nhuỵ Ái đã đút xong toàn bộ tô cháo cho Đơn Triết Hạo mới an tâm cầm chén rời đi. Ra cửa lại thấy Y Thiếu Thiên đang buồn bã đứng đó liền cười cười nhìn về phía Y Thiếu Thiên. Y Thiếu Thiên đang tự trách bản thân mình có lỗi với nhà họ Đơn, là do bản thân mình bất cẩn không bảo vệ được nhà họ Đơn, hại chết bà nội.

Ngoài ra còn có cả Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi cũng đứng đó vừa nhìn thấy Giản Nhụy Ái bước ra vội vàng xúm lại kéo tay Giản Nhuỵ Ái hỏi "Hạo nhi sao rồi con?"

Giản Nhuỵ Ái giơ chén trong tay lên cho mọi người nhìn, nói: "Không sao rồi, Hạo đã ăn hết tô cháo con mang vào rồi".

Nghe Giản Nhụy Ái nói như vậy Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi cùng mọi người trong nhà mới thở phào yên tâm.

"Cha mẹ không cần lo lắng, Hạo là người thông minh kiên cường như vậy sẽ nhất định không có chuyện gì." Giản Nhuỵ Ái động viên mọi người.

Đơn Mộ Phi nhìn Giản Nhuỵ Ái, khóe mắt tràn ngập nước mắt "Cám ơn Tiểu Nhụy."

"Cha đừng nói lời khách sáo, những chuyện này đều là chuyện con phải làm". Giản Nhụy Ái không có cảm giác mình đang giúp Đơn Mộ Phi bởi Đơn Triết Hạo là người yêu, cũng là chồng của cô nên cô muốn chia sẻ quan tâm mọi chuyện với anh.

Từ Tú Liên vùi đầu vào ngực Đơn Mộ Phi, nước mắt chảy dài, lẩm bẩm nói: "Nếu như tôi đi tỉa hoa cùng với mẹ thì có lẽ mẹ sẽ không bị Vương Hạo bắt đi, cũng sẽ không xảy chuyện như vậy. Là tôi đã hại chết mẹ. . . . . ."

Đơn Mộ Phi vỗ nhè nhẹ lưng Từ Tú Liên, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà cố kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng trấn an nói: "Đừng khóc, đều không phải là lỗi của chúng ta, đó là lỗi của Vương Hạo, chúng ta phải cùng nhau vượt qua nỗi đau mất mẹ không thể để cho mẹ thất vọng."

Giản Nhuỵ Ái không biết nên nói cái gì. Bà nội qua đời, khiến rất nhiều người đau lòng, có thể cần phải rất nhiều thời gian mới hàn gắn được vết thương này. Lần này Vương Hạo đã trả thù trên nỗi đau đến xương tủy của nhà họ Đơn.

Giản Nhụy Ái cầm khăn giấy đưa cho Từ Tú Liên lau nước mắt, dịu dàng nói: "Mẹ, chúng ta đừng khóc lóc và tự trách bản thân được không? Để chúng ta đưa bà nội đến với tổ tiên còn chúng ta sẽ kiên cường sống tiếp phần còn lại của của cuộc sống, chúng ta luôn luôn thương nhớ bà nội."

Từ Tú Liên nhìn Giản Nhuỵ Ái đã từng bị mình hãm hại nhiều lần, đến khi nhà họ Đơn xảy ra chuyện thì Giản Nhuỵ Ái lại là người thu vén an ủi động viên mọi người nên trong lòng đặc biệt xấu hổ, ôm lấy Giản Nhuỵ Ái rưng rưng nói: "Cám ơn con, cám ơn Tiểu Nhụy. . . . . ."

"Mẹ đừng khóc nữa, chúng ta phải vui vẻ kẻo không sẽ khiến Hạo lo lắng" Giản Nhuỵ Ái thiện lương nói, "Về sau chúng ta phải cẩn thận một chút, không để cho Vương Hạo có cơ hội bắt được nếu không Hạo sẽ bị nguy hiểm"

"Đúng, Tiểu Nhụy nói rất đúng" Đơn Mộ Phi nhìn Giản Nhuỵ Ái tuy bề ngoài yếu đuối mềm mại nhưng lại có ý chí kiên cường, dũng cảm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio