Editor: Tiểu Mèo Hoang
"Em đấy! Thật sự không thể khen ngợi được." Cụ Duệ Tường vỗ vỗ trán cô, nhìn khăn lau, khẽ cau mày nói: "Em, đi ra ngoài trước đi!"
Không phải anh muốn đuổi cô ra ngoài, mà là anh còn rất nhiều việc phải làm, có Vương Thiến Như bên người thì bản thân không thể chuyên tâm làm việc được.
"Ồ! Anh đang bận sao." Cô lúng túng đi ra ngoài.
Vương Thiến Như đi ra khỏi cửa thì nói cố lên với mình, người trong phòng nhìn Vương Thiến Như như người hành tinh khác, vô cùng khinh bỉ.
Cô thè lưỡi, cũng biết mọi người trong phòng làm việc không thích mình, hơn nữa còn đầy thái độ thù địch với mình, nhưng mà cô cũng không quan tâm đâu, những người này đối với cô mà nói, đều là những người không liên quan.
Cứ nghĩ rằng bọn họ không được hâm mộ nên ghen ghét đi!
Khiết Đan Đan bất đắc dĩ nhìn Vương Thiến Như, chẳng lẽ cô gái này không biết cây to đón gió sao. Tổng giám đốc vừa đối tốt với cô bé một chút đã không giấu được kích động vui vẻ như thế, cô bé không sợ sẽ đắc tội với đám phụ nữ trong phòng làm việc cũng muốn bay lên làm Phượng Hoàng sao.
"Vương Thiến Như, em có thể khiêm tốn một chút được không."
"Khiêm tốn cái gì? Em rất khiêm tốn." Vương Thiến Như không chút nghĩ ngợi nói.
Cô không hiểu lời Khiết Đan Đan nói, huống chi có lúc nào cô tỏ ra phách phách lối đâu.
Khiết Đan Đan hoàn toàn bị Vương Thiến Như đánh bại, hít thở thật sâu.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hôm sau, Vương Thiến Như vội vàng đi làm, tại sao để đi làm đúng giờ đều khó khăn như vậy?
Trên đường đến phòng làm việc, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, chẳng lẽ hôm nay mình lại trở nên xinh đẹp, tuy nhiên cô cũng không có thời gian suy nghĩ những thứ nhàm chán này.
Cô chạy như bay đến phòng làm việc, đã bị Khiết Đan Đan chặn lại, "Vương cô nương, rất xuất sắc?"
"Cái gì cơ?" Vương Thiến Như đẩy Khiết Đan Đan ra, "Tích" một tiếng, quẹt thẻ xong rồi, nhìn thời gian không bị trễ, đã thành công.
"Em vẫn còn giả bộ ngớ ngẩn đề lừa chị, em nhìn cái bàn của mình đi."
Vương Thiến Như kỳ quái nhìn Khiết Đan Đan, hôm nay tất cả mọi người đều uống lộn thuốc sao. Cô đi tới vị trí của mình sau đó cũng bị thứ trên bàn làm cho giật mình, bông hoa hồng, cô giật mình cầm hoa hồng lên.
Mọi người tò mò vây đến đợi Vương Thiến Như giải thích nhưng lời cô nói khiến mọi người càng ngạc nhiên.
"Đây là hoa của ai, tại sao lại ở trên bàn tôi?"
Khiết Đan Đan cầm thiệp cho cô xem, "Hoa này tặng cho em."
"Tặng cho em!" Vương Thiến Như không thể tin nổi nhìn dòng chữ trên bưu thiếp, thật sự là cho mình, ai lại tặng hoa cho mình? Đây là vấn đề hiện lên trong đầu cô.
Hình như cô không quen biết người nào ở đây, trừ Khiết Đan Đan thì chính là Cụ Duệ Tường, chẳng lẽ là anh ấy?
Mọi người nhìn thấy tổng giám đốc, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
Vương Thiến Như cầm bó hoa nhìn Cụ Duệ Tường, chẳng lẽ là Cụ Duệ Tường tặng cho mình, trên mặt cô nổi lên sắc hồng. Nếu như là anh ấy, thì anh ấy muốn biểu đạt gì?
Cô xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cụ Duệ Tường, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, từ trước đến nay cô cũng không dám mơ ước xa vời là Cụ Duệ Tường sẽ tặng hoa cho mình, không nghĩ tới lại là đóa hoa hồng, cọc gỗ cũng biết lãng mạn rồi sao.
Cụ Duệ Tường tức giận nhìn Vương Thiến Như, bởi vì anh vô cùng chướng mắt với bó hoa này, là ai tặng hoa cho cô ấy mà cô ấy lại cẩn thận giữ gìn như vậy.
Mặc kệ là ai tặng hoa cho cô thì cũng không liên quan tới anh, nhưng tại sao nhìn thấy vẻ mặt si mê của Vương Thiến Như, thì anh lại cực kỳ tức giận?
Anh xoay người tức giận rời đi, dùng sức đóng sầm cửa lại, mọi người trong phòng làm việc bị lửa giận của Cụ Duệ Tường hù dọa, run sợ bắt đầu làm việc, không dám nói nửa câu.
Cụ Duệ Tường vào phòng làm việc, ném mạnh công văn lên trên ghế salon, anh nhìn thấy Vương Thiến Như quý trọng thứ người khác tặng cô, nhớ tới nét mặt của cô, anh lại muốn nổi giận, thật ra thì anh không biết mình bị làm sao?
Nhưng ngọn lửa này đã cháy, dường như càng nén xuống, lửa lại càng lớn.
Anh nói vào điện thoại: "Đan Đan, mang cho tôi ly cà phê vào đây."
Khiết Đan Đan nằm cũng trúng đạn, vẻ mặt đau khổ, nhanh chóng đi chuẩn bị cà phê.
Vương Thiến Như nhìn Khiết Đan Đan định bưng cà phê đi vào, vội vàng ngăn cản Khiết Đan Đan, "Chị Đan Đan, để em mang cà phê là được rồi."
"Thật sao, cám ơn em!" Khiết Đan Đan biết Cụ Duệ Tường đang tức giận, nếu như Vương Thiến Như mang cà phê vào, vậy thì mình cũng không cần làm vật hy sinh đáng thương, cô nói với Vương Thiến Như: "Cố gắng lên!"
Cô rất sợ Vương Thiến Như sẽ đổi ý, đưa cà phê cho Vương Thiến Như, rồi chạy nhanh giống như một cơn gió, rất nhanh đã không thấy đâu nữa.
Vương Thiến Như ngẩn người, gõ cửa đi vào, ngoài miệng tươi cười nói: "Tường, cà phê của Tổng giám đốc đến."
Cô vào cửa, Cụ Duệ Tường cũng cảm thấy mùi vị chán ghét, cúi đầu làm việc không muốn để ý tới cô.
Hình ảnh vừa nãy anh vẫn nhớ, cô gái này đang cầm hoa do người đàn ông khác tặng, bộ dạng vui mừng như vậy mà còn biểu hiện si tình trước mặt mình.
Suýt chút nữa thì anh bị cô làm cho cảm động.
Lần này anh không thể mềm lòng, cũng không thể dễ dàng tin tưởng cô như vậy.
Nghĩ tới nụ cười trên mặt cô là vì người đàn ông khác, trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Chẳng lẽ lại có liên quan tới người đàn ông đưa cô đi làm!
Vương Thiến Như nhìn Cụ Duệ Tường, cũng biết anh đang tức giận, nhưng không biết anh đang tức cái gì? Rõ ràng anh đã tặng cho mình đóa hoa hồng thì cần phải vui vẻ mới đúng chứ.
Chẳng lẽ anh xấu hổ, "Tổng giám đốc, cà phê đây."
Cụ Duệ Tường ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói mang theo hờn giận quát: "Tôi kêu em để xuống rồi đi ra ngoài, em điếc sao."
Cơn tức giận này hoàn toàn hù dọa Vương Thiến Như, cả người không nhịn được mà run rẩy, tại sao Cụ Duệ Tường lại tức giận như vậy? Vừa rồi mình cũng không làm sai chuyện gì.
Cô lẩm bẩm nói: "Quát cái gì mà quát, có phải anh đang ở tuổi tiền mãn kinh không?"
"Vương Thiến Như!" Cụ Duệ Tường quát rõ từng chữ, "Nếu như cô không muốn làm nữa, thì có thể đóng gói cút ra ngoài, không cần chướng mắt trước mặt tôi."
Hai mắt Vương Thiến Như mở to kinh ngạc, cô không hiểu tại sao Cụ Duệ Tường lại nổi giận đối với mình, "Em không làm sai việc gì, tại sao anh lại lớn tiếng với em, em cũng là người, em cũng có tình cảm, không phải mặc cho anh quát tháo trách mắng."
Cụ Duệ Tường nhìn ánh mắt cô bi thương, trong lòng mơ hồ đau đớn, anh vội nắm chặt nắm đấm khắc chế tâm tình của mình, "Đi ra ngoài, em cút ra ngoài cho tôi."
"Rốt cuộc anh làm sao vậy? Đối với em lúc tốt lúc xấu, như vậy rất tổn thương người khác." Vương Thiến Như không khắc chế được nước mắt chảy ra.
"Nếu không muốn bị tổn thương thì em mau biến mất trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn thấy em, tôi nhìn thấy em sẽ tức giận." Cụ Duệ Tường cũng không biết mình sẽ nói những lời tổn thương người.
Có lẽ anh thật sự bị ác ma dẫn dắt, anh bực bội khi thấy dáng vẻ vui mừng của cô cầm hoa hồng của người khác.
"Được, em đi là được." Vương Thiến Như đau lòng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Khiết Đan Đan nhìn Vương Thiến Như đau lòng khóc, lo lắng kêu lên: "Thiến Như, em muốn đi đâu?"
Vương Thiến Như dường như không có nghe thấy Khiết Đan Đan nói, nhanh chóng chạy ra ngoài, nước mắt không kìm chế được chảy ra, cô không biết cũng không rõ rốt cuộc Cụ Duệ Tường đang nghĩ gì?
Tại sao anh tặng hoa hồng cho cô rồi lại muốn to tiếng với cô, chẳng lẽ những bông hoa hồng kia không phải anh tặng, nhưng mà những việc này đã không còn quan trọng nữa.
Nhìn bên ngoài trời đang mưa to, trong lòng cô vô cùng đau đớn, phóng người vào trong màn mưa.
Để cho những hạt mưa rơi trên người mình thì có lẽ trái tim sẽ được tưới nước, nơi đó cũng sẽ không đau.
Trong thành phố mờ mịt, Vương Thiến Như mới phát hiện ra mình thật cô độc, đi ở trong mưa không biết mình nên đi đâu, vì Cụ Duệ Tường mà một mình cô đến thành phố lạ lẫm này