Trở lại phòng học, Tô Nhan đi quán quà vặt mua đồ ăn vặt cùng đồ uống, cùng Cố Niệm Niệm và Hà Thư Thư chúc mừng một phen.
Ba người ăn uống xong thì tâm tình đều vô cùng sảng khoái.
Đặc biệt là Cố Niệm Niệm, cô cảm thấy xả được cục tức này quả thật là sảng khoái.
Đương nhiên cô cũng không quên, tất cả đều là bởi vì Ôn Đình Vực.
Cô rất rõ ràng bản thân mình.
Hiệu trưởng không có khả năng vì một nhân vật nhỏ bé như cô mà đi làm sáng tỏ việc của cô cùng Hà Thư Thư trước mặt mọi người.
Khẳng định là nhờ vào Ôn Đình Vực.
Có Niệm Niệm là một người có ơn phải trả.
Cô quyết định, cô muốn báo đáp!
Chỉ là phải báo đáp thế nào đây? Lấy thân báo đáp? Cố Niệm Niệm nghĩ buỏi tối có nên đem chính mình tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường chờ Ôn Đình Vực?
Ừm, cái này nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là không có khả năng.
Có Niệm Niệm vẫn rất có tiết tháo.
Vậy phải làm sao báo đáp đây.
Ôn Đình Vực muốn cái gì sẽ có cái đó, mình mà đưa tiền hay gì gì đó còn không phải tự tìm chê cười sao?
Cuối cùng Cố Niệm Niệm quyết định, cô muốn tự mình làm bữa tối cho Ôn Đình Vực.
Tuy chỉ là một bữa tối đơn giản, nhưng cũng đại biểu cho tâm ý của cô.
Buổi chiều cô liền gọi điện thoại cho dì Lý, nói dì Lý không cần chuẩn bị bữa tối hôm nay, để cô tới làm.
Di Lý và Có Niệm Niệm tuy là quan hệ chủ tớ, nhưng Cố Niệm Niệm làm người tùy tiện lại hiền hòa, một chút cũng không làm giá.
Dì Lý cùng Cô Niệm Niệm quan hệ vô cùng tốt, cô muốn tự mình làm, dì Lý cũng sẽ không khách khí.
Tan học Có Niệm Niệm liền về thẳng nhà.
Cô biết Ôn Đình Vực sẽ không về nhà sớm như vậy, cho nên cô cũng có thời gian nấu cơm.
“Có tiểu thư, cháu biết náu cơm sao?” Nhìn Có Niệm Niệm đi vào bếp, dì Lý vẫn nhịn không được à hỏi một câu.
Đương nhiên biết, cháu làm đồ ăn còn rất ngon đấy.” Có Niệm Niệm tự tin đầy mặt.
Cô cũng không phải thiên kim tiểu thư gì, là một cô gái nghèo, nấu ăn khẳng định dễ như trở bàn tay.
Cố Niệm Niệm đẩy dì Lý đến sô pha: “Dì Lý, dì cứ ở chỗ này đi, cắn hạt dưa gì đó, trong này đã có cháu.”
Mắt dì Lý không ngắn được ý cười, bà nhận ra một chuyện.
Bà làm hạ nhân lâu như thé, đây là lần đầu tiên gặp được một chủ nhân tốt như vậy, ôn hòa còn không làm giá chút nào.
Bên này Cố Niệm Niệm liền bận bịu trong phòng bếp, nhưng cô vẫn là đánh giá cao năng lực chính mình.
Cô ở Ôn gia lâu như vậy, quần áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm, lúc xào rau lại thấy có chút mới lạ.
Cố Niệm Niệm muốn hôn mê.
Cô nghĩ, xem ra ngày lành không thể sống quá lâu, nếu không thật là muốn phế bỏ.
Xào xong món ăn cuối cùng, Có Niệm Niệm đổ đồ ăn vào đĩa, lại không ngờ không cần thận bị đồ ăn nóng đổ vào tay.
Tay cô lập tức sưng lên một mảng lớn.
Cố Niệm Niệm ăn đau “A” một tiếng.
Di Lý nhanh chóng chạy tới, thấy Có Niệm Niệm như vậy thì vô cùng đau lòng.
“Có tiểu thư, nhanh đi bệnh viện.”
Mí mắt Cố Niệm Niệm giật giật: “Dì Lý, nào có nghiêm trọng như vậy, không phải bỏng một chút là cần đến bệnh viện.”
Nói xong cô đem tay bị bỏng của mình để trong nước lạnh, sau đó lại khôi phục bộ dáng nhảy nhót tưng bừng.
Dì Lý nhìn mà trợn mắt há mồm, như vậy là được?
Những người như thiếu phu nhân không phải chỉ là một vết thương nhỏ liền muốn sống muốn chết sao? Sao đến chỗ Có Niệm Niệm thì lại tùy tiện như vậy?
Không có cách nào, trong nhà có ba người, cô căn bản đánh không lại.
Có Niệm Niệm hít sâu một hơi, nhìn dì Lý nói: “Dì Lý, cho nên dì có biết hiện tại cuộc sống của cháu có bao nhiêu hạnh phúc không? Một chút việc nhỏ này căn bản không tính là gì.”
“Có tiểu thư, cháu nha, một chút cũng không làm ra vẻ.” Dì Lý không nhịn được nói có Niệm Niệm le lưỡi: “Nào có, kỳ thật hiện giờ cháu cũng biết làm kiêu rồi, ví dụ như uống sữa bò đều thấy không quen.”.