Lúc này Ôn Đình Vực cũng đi xuống lầu, anh vừa mới đi tắm nước lạnh, lúc này mới dập tắt hỏa khí đầy người.
Ánh mắt lúc nhìn đến Cố Niệm Niệm thì hơi tối lại.
Lâm Thải Tình bảo Ôn Đình Vực ngồi lại đây.
Ôn Đình Vực đi đến ngồi bên người Lâm thải Tình.
“Sao còn ngồi bên cạnh mẹ, Đình Vực con cũng không thể vắng vẻ vợ mình.” Lâm Thải Tình ý vị thâm trường nói.
Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Niệm.
Tim Cố Niệm Niệm bỗng nhiên thình thịch đập loạn.
Lúc nam nhân ngồi xuống bên cạnh mình, một cỗ hương vị bạc hà nhàn nhạt xông vào mũi cô, khiến cô bỗng nhiên nghĩ đến lúc ở trên lầu, Ôn Đình Vực đem mình đè ở dưới thân.
Đặc biệt là lúc anh nói câu kia: “Niệm Niệm, tôi không khống chế được.”, ngữ khí trầm thấp ám ách, quả thực tràn ngập cảm giác hormone bùng nỏ.
Mặt Cố Niệm Niệm không tự giác đỏ lên, cô sợ Lâm Thải Tình phát hiện dị thường nên liều mạng che dấu chính mình.
“Đình Vực, Niệm Niệm vừa mới nói với mẹ, con xem, ban đầu mẹ để con mang Niệm Niệm đi cùng là đúng đắn.”&pLâm Thải Tình nói.
.
ngôn tình ngược
Cố Niệm Niệm có chút ngượng ngùng cười cười, cô nghĩ chính mình thật đúng là có chút tác dụng.
Ban đầu lúc Lâm Thải Tình để Ôn Đình Vực mang mình đi tham gia bữa tiệc, trong lòng Cố Niệm Niệm chính là thấp thỏm bắt an.
Cô theo bản năng cảm thấy, mình sẽ làm Ôn Đình Vực mất mặt, dù sao mình cái gì cũng không hiểu, vẫn là không đủ tư cách.
Không nghĩ tới cô không chỉ không làm mắt mặt Ôn Đình Vực, hơn nữa còn giúp Ôn Đình Vực giải vây, đây thật sự là điều cô không nghĩ tới.
Cố Niệm Niệm nghĩ, nếu lúc ấy cô không ở đó, Ôn Đình Vực bị mấy tổng tài kia chuốc rượu, nếu cùng mấy mỹ nữ kia xảy ra chuyện gì, vậy không thể không cùng máy tổng tài kia hợp tác rồi.
Bởi vì lời nói của Lâm Thải Tình, tầm mắt Ôn Đình Vực dừng trên mặt Cố Niệm Niệm.
Cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của anh, trong lòng Cố Niệm Niệm trống rỗng, chỉ còn lại khẩn trương.
Mình bị làm sao vậy, từ bữa tiệc trở về liền có một loại cảm giác không dám nhìn Ôn Đình Vực, ừm, vừa thấy liền cảm giác trong lòng rất căng thẳng.
Cô ấy xác thật giúp con.” Ngữ khí Ôn Đình Vực trầm tháp, anh chậm rãi nói: “Làm thê tử của Ôn Đình Vực, Niệm Niệm xác thật đủ tư cách.”&p Đầu Cố Niệm Niệm nổ “Oanh” một tiếng.
Ôn Đình Vực đây là ý tứ gì? Đây là công khai tán dương cô sao?
Hơn nữa anh còn nói mình xác thật đủ tư cách, ý tứ là mình có thể xứng đôi với Ôn Đình Vực ư?
Cố Niệm Niệm tức khắc có loại cảm giác không nói nên lời.
Trong tràng hôn ước này, Cố Niệm Niệm vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với Ôn Đình Vực.
Dù sao người ta đường đường là tổng tài Đề Quốc, mà Cố Niệm Niệm là cái gì, chỉ là một cô gái xuất thân từ gia đình nghèo đến không thể nghèo hơn.
Trên mặt Lâm Thải Tình lộ ra một tia cười xấu hồ.
Ban đầu Cố Niệm Niệm nghe Lâm Thải Tình nói cũng cảm thấy mỹ tư tư, sau đó nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng.
Lần đầu tiên mình gặp Lâm Thải Tình, hình như mình trang điểm chính là thiên lôi cuồn cuộn, như vậy mà Lâm Thải Tình vẫn cảm thấy mình xứng với Ôn Đình Vực?.