Hôm sau, bởi vì ngủ không ngon mà lúc tình lại mắt Có Niệm Niệm đỏ hoe.
Thay quần áo xuống lầu liền nhìn thấy bữa sáng bày trên bàn, nhiều đến phát sợ.
Sủi cảo tôm, sữa bò, sữa đậu nành, cháo, quả hạch, trái cây, cá hấp, bánh ngọt.
Cố Niệm Niệm kéo kéo khóe miệng: “Dì Lý, đây đều là cho cháu ăn sao?”
“Đương nhiên rồi Có tiểu thư, mang thai phải ăn nhiều chút.”
Vừa nghe đến hai chữ mang thai tim Cố Niệm Niệm liền nhảy lên, vốn đã không có tâm tư gì, bây giờ lại càng không muốn ăn.
Cô ép mình uống một ít sữa bò rồi tới trường học.
Cố Niệm Niệm tâm thần ngắn ngơ đến tận trưa, buổi trưa cô bị Tô Nhan và Hà Thư Thư kéo ra ngoài.
“Cố Niệm Niệm, chúng tớ tìm cậu tâm sự một chút.” Tô Nhan nghiêm túc nói.
Nghe Tô Nhan nói như vậy, trong lòng Cố Niệm Niệm có xung động muốn thổ lộ hét.
Cô kéo Tô Nhan: “Vừa hay tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu, cậu theo tớ đến rừng cây đi.”
Rừng cây của A đại là một nơi vắng vẻ, bình thường ít người lui tới.
“Thư Thư, cậu đừng đi theo.” Có Niệm Niệm nói, nói cho cùng chuyện mang thai này không nên nói với một người đàn ông.
Đến rừng cây nhỏ, Cố Niệm Niệm vừa định nói ra ba chữ Ôn Đình Vực, nhưng lời nói đã đến miệng thì lại ép mình nuốt trở về.
Vốn dĩ Tô Nhan đã cảm thấy cô đang ý dâm Ôn Đình Vực, nếu cô nói mình mang thai con của Ôn Đình Vực, vậy có lẽ Tô nhan sẽ trực tiếp dắt cô vào bệnh viện tâm thần.
“Nhan Nhan, cậu nói một phụ nữ mắt: “Có Niệm Niệm, cậu sẽ không nói mình mang thai con của Ôn Đình Vực đi?”
Tim Cố Niệm Niệm nhảy lên, nghĩ cái này Tô Nhan đoán thật là đúng.
“Không phải.” Cô lắc đầu.
Tô Nhan thở phào nhẹ nhõm, cũng may Cố Niệm Niệm còn chưa điên.
“Có thì sinh thôi, khi kết hôn rồi nhát định phải sinh đứa bé Hi
Chương “Nhưng nêu hai người không có tình cảm thì làm sao sinh?”
“Không có tình cảm thì sẽ có con với nhau?” Tô Nhan trừng Cố Niệm Niệm một cái.
Cố Niệm Niệm bối rối rồi lại bồi rồi.
“Là thế này, Nhan Nhan.” Cố Niệm Niệm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bởi vì một hồi ngoài ý muốn mà cô gái này mang thai, thế nhưng người đàn ông kia không thích cô ấy, cho nên cô gái này không biết nên làm sao bây giờ.”
Tô Nhan bắt lấy tay Cố Niệm Niệm: “No no, bên nam khẳng định thích cô ấy, nếu không sẽ không để cô ấy mang thai.”
“Tất cả chỉ là ngoài ý muốn.” Tuy Cố Niệm Niệm nói như vậy, nhưng một ý niệm liều lĩnh lại hiện lên trong đầu cô.
Ôn Đình Vực sẽ không phải thật sự thích cô chứ?!
Bằng không làm sao hét lần này tới lần khác lại tìm cô làm hợp đồng hôn nhân, còn đối với cô rất tốt? Không không không, nhất định không phải như vậy.
Cố Niệm Niệm áp chế suy nghĩ của mình.
Ôn Đình Vực sao có thể thích mày chứ? Cố Niệm Niệm mày quá tự luyến.
“Vậy nam nhân kia có cùng cô ấy kết hôn không?” Tô Nhan hỏi.
“Câu chuyện cô bé lọ lem?”
Có Niệm Niệm gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
Tô Nhan nở nụ cười: “Vậy cậu suy nghĩ kỹ đi, việc này là việc không thể xảy ra, trước giờ đều là môn đăng hộ đối, câu chuyện cỏ tích bạch mã hoàng tử yêu phải cô bé lọ lem chỉ có trong sách thôi.”.