“Giải trí TRE: Ngôi sao mới Phương Vi Vi nói thẳng mục đích của tương lai là trong vòng một năm đánh bại Tưởng Tịch.”
Nhìn ngày ở bên dưới thì là ngày hôm qua.
Không kịp xem nội dung cụ thể, Tưởng Tịch lướt qua các email khác một chút. Lúc này cô mới phát hiện bắt đầu từ tuần trước, nội dung tất cả các email đều xoay quanh Phương Vi Vi.
Có hình ảnh Phương Vi Vi đang huấn luyện, cũng có clip video cô ta tham gia show truyền hình. Nếu không phải những email này được gởi tới trước mấy chục cái email quảng cáo spam thì có lẽ Tưởng Tịch thật sự sẽ bỏ chúng vào thùng rác.
Nhưng mà cho dù không có delete đi thì vấn đề cũng đã tới.
Người gởi những email này là ai?
Chắc chắn là không có người nào khi không lại gởi hình ảnh tới hòm thư của người khác, trừ khi người đó có ý đồ gì.
Đầu tiên là Tưởng Tịch nghĩ tới fan của Phương Vi Vi.
Từ mấy email cho thấy công ty đang bồi dưỡng Phương Vi Vi gần giống như cô lúc ấy. Điểm khác nhau duy nhất là trên tay Phương Vi Vi càng có nhiều nguồn tài nguyên hơn.
Vả lại cho dù tài nguyên từ đâu mà đến, email thứ ba cho thấy số lượng fan vây quanh sau khi Phương Vi Vi debut một tháng, cũng có thể nghĩ ra địa vị hiện giờ của cô ta.
Lúc này vào năm trước, cô chắc chắn không phải là đối thủ của Phương Vi Vi.
Ngoài ra có thể là Đinh Mi.
Suy cho cùng thì Đinh Mi dường như hận cô đến tận xương tuỷ, nếu nói là chị ta dùng tình hình của Phương Vi Vi làm cô không thoải mái thì cũng có thể hiểu.
Thứ ba là người đại diện của Phương Vi Vi hoặc là bản thân.
Con cháu nhà họ Phương từ nhỏ đều rất kiêu ngạo, khinh thường mọi thứ, tự tin quá mức.
Phương Vi Vi vì tiếp tục muốn làm cho sự so sánh giữa hai ngừơi càng được chú ý, nên tự mình gởi email cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Hai khả năng cuối cùng là đối thủ của Phương Vi Vi và fan của cô ta.
Tưởng Tịch đang cân nhắc tỉ suất của mỗi khả năng, thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cô nhìn đồng hồ, chắc là người phục vụ đưa cơm đến.
Cô bỏ xuống máy tính bảng, đi ra mở cửa. Bên ngoài quả nhiên là người phục vụ, mời anh ta đẩy cơm vào, Tưởng Tịch boa một ít tiền rồi đưa người ra ngoài.
Nhiều nhất là hai phút trôi qua, trong vòng hai phút đó, trong hộp thư lại xuất hiện email mới.
Mở ra xem, bên trong là hình ảnh mới.
Cảnh nền trong hình là đại sảnh của khách sạn nào đó, Phương Vi Vi đứng bên cạnh Tần Thành, tươi cười xinh đẹp.
Ha, cổ họng Tưởng Tịch bật ra một tiếng cười. Người gởi email này gấp đến nỗi muốn làm cho cô xem Phương Vi Vi như là một cái gai trong mắt sao?
Vậy cô cần phải làm cho ngừơi ta thất vọng rồi.
Cô tính không đợi gặp mặt Phương Vi Vi, cũng không chủ động đi khiêu chiến khi mà Phương Vi Vi chưa ra tay.
Đương nhiên nếu là tình huống khác thì là chuyện khác.
Chậm rãi cơm nước xong, kêu người thu dọn, Tưởng Tịch tắm rửa đi ngủ.
Tất cả chờ ngày mai trở về rồi nói sau.
Tưởng Tịch lại mấy tháng không lên tin tức giải trí. Lục Mạnh Nhiên nói như thế nào thì cũng muốn đầu cơ một chút, cho nên đã kêu Vương Mộng mặc áo vest, công bố ở trên mạng thời gian và chuyến bay của Tưởng Tịch về thành phố C.
Tưởng Tịch không có ý kiến. Nói thật, ngày hôm qua sau khi nhìn mấy cái email đó thì trong lòng cô có chút chán ghét.
Hai kiếp của cô đều như người xa lạ đối với Phương Vi Vi, nhưng kết quả đều là Phương Vi Vi đoạt đồ của cô.
Kiếp trước là Nguyên Tấn Thần, kiếp này, ngoài danh tiếng của cô thì còn gì nữa?
Cho nên hôm nay “phách lối” trở về công ty, xem như là một câu trả lời của cô đối với Phương Vi Vi không coi ai ra gì.
Tưởng Tịch cô không phải là quả hồng mềm, giẫm lên liền nát.
Máy bay đáp xuống, Tưởng Tịch đi toilet trước, sau khi xác định Lục Mạnh Nhiên chờ ở bên ngoài, cô mới kéo Vương Mộng đi ra.
Đại sảnh bên ngoài sân bay chen chúc một đống phóng viên. Tưởng Tịch xoay xoay kính râm, đột nhiên “không cẩn thận” làm rớt kính râm xuống.
Vương Mộng sợ hãi kêu một tiếng, đợi lúc các phóng viên nhìn bọn cô ở bên này thì cô ta vội vàng hoảng hốt nhặt kính râm lên.
Nhưng đã chậm.
Tưởng Tịch nhìn thấy phóng viên ùn ùn đến, khoé miệng cử động.
Nhìn đi, muốn bị phát hiện thật sự rất đơn giản.
Tin tức “” kết thúc quay được công bố ngày hôm qua, phóng viên đều sốt ruột muốn hỏi chuyện liên quan đến bộ phim.
Mọi người xô đẩy nhau, xông lên hỏi.
Tưởng Tịch cười trong lòng một chút, đang muốn trả lời thì khoé mắt lại nhìn thấy một người vốn nên đang ở công ty ký hợp đồng, xem công văn.
Tần Thành đứng ở sau cột đá hoa cương, trên mặt có vẻ gợn sóng không lớn. Nói trang nghiêm không giống trang nghiêm, nói oai phong cũng không phải oai phong.
Lục Mạnh Nhiên ở bên cạnh anh, vẻ mặt khổ não bất đắc dĩ.
Tưởng Tịch ung dung thản nhiên thu hồi tầm mắt, nhưng lòng không có chút gợn sóng giống như được một dòng nứơc ấm rót vào, trong nháy mắt sống dậy.
Mà gần như ngay trong lúc đó, đoàn ngừơi từ sân bay bên kia cũng đi tới.
Sắc mặt Tưởng Tịch bỗng biến đổi.
Phương Vi Vi nhìn Tưởng Tịch xa xa, khoé miệng nhếch lên.
Đinh Mi cũng thấy được Tưởng Tịch, chị ta đi theo sau lưng Phương Vi Vi, nói: “Chúng ta muốn đến chào hỏi không?”
“Không cần.” Phương Vi Vi ngăn cản. “Chúng ta còn có việc gấp, không phải sao?”
“Nhưng đó là một cơ hội tốt, Vi Vi, gần đây sự nổi tiếng của cô tăng vọt, Tưởng Tịch lại mấy tháng không xuất hiện, bây giờ cô đi đè nhuệ khí của cô ta xuống, tuyệt đối có hiệu quả.”
“Hiệu quả?” Phương Vi Vi vuốt vành tai, ánh mắt khó hiểu. “Bị tổng giám đốc Tần nhìn thấy tôi khi dễ cô tình nhân nhỏ bé của anh ta, cô cảm thấy Tưởng Tịch bị đè nhụê khí sẽ thiệt hại hơn, hay là tôi bị thiệt hại hơn?”
“Không phải tổng giám đốc Tần không có ở đây sao?” Đinh Mi nói với vẻ lấy lòng. Hiện giờ Phương Vi Vi là con chủ bài lớn nhất, mạnh nhất trong tay chị ta – có thân phận, có địa vị, có tiền, có quan hệ, có mưu lược. Cô ta ngoại trừ không leo lên giường của Tần Thành, những mặt khác đều bỏ xa Tưởng Tịch đến vài con phố.
Căm hận của Đinh Mi đối với Tưởng Tịch không giảm đi theo thời gian, ngược lại còn thêm sâu sắc.
Mà Phương Vi Vi dường như cũng chướng mắt Tưởng Tịch, cho nên hai người bọn họ liên kết với nhau, không sợ không chỉnh chết Tưởng Tịch.
“Tổng giám đốc Tần có đến.” Phương Vi Vi sau khi xuống máy bay, được vệ sĩ hộ tống đi vào đại sảnh sân bay, vừa đi vừa nói: “Mục đích hôm nay của chúng ta là làm cho Tưởng Tịch khó chịu, chỉ cần đạt được mục đích đã tính là được rồi.”
Đinh Mi không đồng ý lắm, gật đầu.
Tưởng Tịch ở bên này ứng phó với phóng viên xong, ngồi vào xe, sắc mặt thản nhiên, đáy mắt không gợn sóng sợ hãi.
Vừa rồi thư ký của công ty gọi điện thoại, nói là có chút chuyện khẩn cấp cần phải xử lý, Tần Thành liền trở về.
Tưởng Tịch không biết, lên xe, không nhìn thấy Tần Thành, liền hỏi: “Tổng giám đốc Tần đâu rồi?”
Lục Mạnh Nhiên quay đầu lại từ chỗ người lái, hỏi: “Công ty có việc, tổng giám đốc Tần đi trước. Cô về nhà trước hay là đi công ty? Trong tay tôi có mấy kịch bản mới, bây giờ không có mang theo, nếu cô đi công ty thì có thể xem một chút.”
“Đi công ty.” Tưởng Tịch trả lời dứt khoát. “Đúng lúc lâu rồi tôi không trở lại, muốn đi công ty nhìn xem.”
“Đúng rồi, ngày hôm qua đạo diễn Lý điện thoại hỏi tôi cô có thời gian hay không, ông ta chuẩn bị quay một bộ phim mới, muốn cô làm nữ chính. Nhưng kịch bản chưa đưa tới nên tôi tạm thời không có trả lời.”
Phim của Lý Mặc?
Hồi tưởng lại, nếu cô nhớ không lầm thì sau bộ phim “Công tử Khuynh”, Lý Mặc quay bộ phim… là “Ăn chơi trác táng”.
Một bộ phim lớn không thua gì “Công tử Khuynh”.
Nếu có thể đóng trong bộ phim này…
Tưởng Tịch thoáng chớp mắt: “Anh Lục, anh trở về liền gọi điện thoại cho đạo diễn Lý đi, nói với ông ta tôi nhận bộ phim này.”