Cố Hiểu Khê im lặng hồi lâu vẫn không đáp lại lời đề nghị của Tanaka. Ông ta nghĩ Cố Hiểu Khê cần suy nghĩ, liền nói tiếp: " Cô cứ suy nghĩ từ từ, tôi sẽ chờ câu trả lời của cô. Hy vọng thứ sáu có thể gặp lại cô tại khách sạn. " Ông ta nói xong liền cười thỏa mãn. Từ lúc mới bước chân vào gặp Cố Hiểu Khê, không biết trong đầu ông ta đã tưởng tượng bao nhiêu là cảnh cùng Cố Hiểu Khê trên giường.
Sau khi Tanaka rời đi, Cố Hiểu Khê ngồi ngẩn ra, cô không nói gì cũng chẳng thể hiện điều gì trên mặt. Những lúc Cố Hiểu Khê thơ thẩn thế này ngay cả Trần Điềm Điềm cũng chẳng dám lên tiếng. Ít phút sau, Cố Hiểu Khê và Trần Điềm Điềm rời đi. Cùng lúc đó, Uất Trì Ảnh Quân cũng đứng dậy. Trên đường ra khỏi quán, Uất Trì Ảnh Quân quay sang hỏi Di Hòa: " Tổ chức của Tanaka thường hoạt động những gì? "
" Chủ yếu là buôn bán và vận chuyển thuốc phiện trắng. "
Di Hòa không biết Uất Trì Ảnh Quân hỏi những chuyện này để làm gì trong khi bình thường anh không quan tâm đến những tổ chức nhỏ thế này. Nhưng sau khi Uất Trì Ảnh Quân nghe xong, anh cười vô cùng mờ ám, Di Hòa và James nhìn nhau chẳng biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Tại thời điểm khác, Cố Hiểu Khê đã vào nhà vệ sinh rất lâu vẫn chưa trở ra. Trần Điềm Điềm không khỏi lo lắng, nhìn Cố Hiểu Khê đang chăm chú rửa tay.
Không thể cứ đứng nhìn mãi, Trần Điềm Điềm mới đánh liều nhắc nhở Cố Hiểu Khê: " Cố gia, Người đã rửa tay hơn mười lần rồi. Nếu còn tiếp tục rửa có thể sẽ gây viêm da. "
Cố Hiểu Khê nghe vậy mới chịu dừng lại. Chỉ vì một hành động của tên khốn đó, Cố Hiểu Khê đã phải rửa tay từ nãy đến giờ. Lòng cô vô cùng phẫn nộ, hắn xem cô là gì chứ? Hẹn đi khách sạn vì công việc sao? Cô nắm tay thành quyền, móng tay cứ vậy ghim sâu vào da thịt. Trần Điềm Điềm ngay lập tức đi lấy khăn giấy, thận trọng lau tay cho Cố Hiểu Khê.
Cố Hiểu Khê nhìn chằm chằm dáng vẻ lo âu của Trần Điềm Điềm dành cho mình qua gương, dần dần mới lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng: " Cô biết bản thân cần làm gì rồi chứ? "
" Dạ. "
Khi cả hai vừa bước chân ra khỏi nhà hàng, trùng hợp đụng mặt Uất Trì Ảnh Quân, Di Hòa và James. Trần Điềm Điềm rời đi lấy xe, để lại một mình Cố Hiểu Khê đứng đó. Cô lướt ngang qua James một cách nhẹ nhàng, chỉ vậy đã khiến anh không ngừng đưa mắt nhìn theo hình dáng ấy.
Vừa nhìn thấy nhau, Cố Hiểu Khê mỉm cười lịch sự, chào hỏi Uất Trì Ảnh Quân.
" Uất Trì lão đại."
" Trùng hợp thật Cố đại tiểu thư, cô cũng đến đây ăn sao? " Uất Trì Ảnh Quân lãnh đạm hỏi. Nhìn anh lúc này, làm sao đoán được vừa rồi đã tức giận đến mức bẻ gãy đôi đũa chứ.
" Đến bàn công việc. " Cố Hiểu Khê đáp lại, vô cùng ngắn gọn.
Trần Điềm Điềm rất nhanh đã quay lại. Cô vừa dừng xe, Cố Hiểu Khê cũng quay sang nói với Uất Trì Ảnh Quân: " Uất Trì lão đại, tôi đi trước. "
Cố Hiểu Khê vừa bước lên xe liền rời đi, Uất Trì Ảnh Quân nhìn theo xe cô, âm thầm mỉm cười.
Tại một ngôi nhà cách xa thành phố, Tanaka vừa mở cửa bước vào, ngay lập tức một đám thuộc hạ đang ngồi vây nhau liền đứng dậy, hô ta: " Lão đại. " Tanaka không nói gì, ông ta vừa tiến vào bên trong thì có một tên chạy đến, trên tay cầm theo một bịch màu trắng đựng ma túy, nói với Tanaka:
" Lão đại, đây là số ma túy vừa mới được làm ra, vô cùng chất lượng. "
Tanaka cầm lấy số ma túy mà tên thuộc hạ đưa cho, hài lòng cười lớn. Ma túy từ chỗ của ông ta bao giờ cũng là hàng tốt, bán rất được nhiều tiền. Với số ma túy chất lượng vừa được làm ra này, nhất định phải bán với giá cao gấp mười lần.
Tanaka là người đứng đầu tổ chức buôn bán và vận chuyển ma túy. Tuy bề ngoài tổ chức của ông ta không lớn mạnh nhưng thực chất là đang âm thầm mở rộng địa bàn.
Cũng trong ngày hôm đó, Tanaka nhận được cuộc gọi của thuộc hạ khiến ông ta tức giận. Thuộc hạ báo lại rằng, những tên thuộc hạ tại nơi sản xuất ma túy đều đã bị giết chết, số ma túy cũng bị cướp mất một cách bí ẩn. Trên bàn điều chế chỉ để lại một tờ giấy, ghi rõ một mình Tanaka đến khu công trình XY vào lúc sáu giờ chiều nay nếu muốn nhận lại được số hàng.
" Là kẻ nào chứ? "
Tanaka vừa nghe xong cuộc gọi liền tức giận, ném mạnh điện thoại xuống đất. Gương mặt ông ta vô cùng kinh khủng, là kẻ nào dám ra tay với tổ chức của ông ta chứ?
Chiều hôm đó vừa đúng sáu giờ, Tanaka đã có mặt tại công trình XY. Ông ta làm đúng như trong lá thứ đã yêu cầu, một mình đến nơi nhưng bản thân lại mang theo một khẩu súng. Tuy ông không biết người hẹn ông là ai và cũng không biết hẹn ông đến để làm gì, nhưng chỉ cần lấy lại được số hàng thì một phát giết chết kẻ đó.
Tanaka bước vào công trình nhưng không thấy bất kì người nào. Nơi này rất rộng lớn, hắn đã tìm từng nơi, đi qua rất nhiều căn phòng đang xây dở dang. Đến tầng thứ hai chỉ có duy nhất một căn phòng, hắn cẩn trọng bước vào vì sợ có người phục kích. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Tanaka, số hàng của hắn được đặt ngay ngắn trên bàn. Vừa nhìn thấy số hàng Tanaka mừng ra mặt, không ngờ có thể dễ dàng lấy lại hàng như vậy. Nhưng sau đó ông ta phát hiện, phía sau chiếc bàn là một chiếc ghế đang xoay lưng về phía ông ta. Tanaka nhìn qua cửa kính nhưng vẫn không thấy rõ mặt kẻ đang ngồi do lúc này trời đã tối.
" Mày là ai? "
Tanaka giơ súng về phía hắn, lớn tiếng hỏi.
Cả căn phòng tràn ngập sự yên tĩnh. Không một lời đáp lại. Không khí dần trở nên lạnh lẽo, bao trùm lấy cả căn phòng.
Người này ngồi uy nghiêm trên ghế, không nói lời nào rồi từ từ đứng dậy. Cả người hắn, từ trên xuống dưới đều được che bởi một chiếc áo choàng màu đen, phần đầu phía sau cũng được che đi bởi chiếc nón. Vẫn không một lời đáp lại nào từ hắn. Nhưng ngay khi hắn quay qua, đối mặt với Tanaka, đèn đường bên ngoài cũng được bật lên.
Với chút ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, Tanaka giương mắt xem là kẻ nào. Ngay sau khi nhìn thấy mặt của kẻ này, Tanaka liền hạ súng xuống, không giấu được sững sốt mà thốt lên:
" Là.. "