Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm

chương 145: n+4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi sắc trời tối dần, Cố Hiểu Khê từng bước lê lết đến biệt thự của Uất Trì Ảnh Quân. Nhìn bộ dạng thất thần và đôi mắt đỏ hoe của cô, tất cả thuộc hạ của anh ta đều không dám tin một người cao ngạo như thế lại có ngày phải khóc đến sưng cả mắt. Đứng trước mặt Ảnh Quân, Hiểu Khê nhìn anh ta với sự uất hận còn động đầy trên đôi mắt đẫm lệ.

" Tôi ly hôn rồi, anh đã mãn nguyện chưa? " Nước mắt cô chẳng chịu nghe lời, không ngừng rơi lã chã trên mặt.

Bề ngoài Uất Trì Ảnh Quân tỏ ra vô cảm, song trong lòng lại cuộn trào mãnh liệt từng đợt sóng. Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽ như dao, cất giọng nói trầm và dày:

" Ly hôn với cậu ta khiến em đau lòng đến thế sao? "

Kéo Cố Hiểu Khê lên phòng, vừa vào đến bên trong thì anh ta không chút thương tiếc, vứt mạnh cô lên giường. Còn cô lúc này cũng không hề phản kháng, dù sau thì qua hôm nay, mọi chuyện cũng sẽ kết thúc, cô sẽ không còn thấy đau đớn nữa.

" Cố Hiểu Khê, em đừng làm như kiểu tôi đang ức hiếp em. "

" Lẽ nào không phải sao? "

" Đêm nay tôi sẽ giúp em quên đi cậu ta. " Uất Trì Ảnh Quân giữ chặt lấy gương mặt sắc sảo của Cố Hiểu Khê. Khi anh ta định chiếm lấy môi cô thì giọng nói lạnh như băng ấy vang lên.

" Đừng hôn tôi. "

Chỉ vì một câu không được hôn, đêm đó Uất Trì Ảnh Quân đối xử với Cố Hiểu Khê giống như những nữ nhân lúc trước đã vây quanh mình.

" Em đau sao? Có đau bằng tim tôi lúc này không? "

"..."

" Cố Hiểu Khê, trong lúc quan hệ với tôi, ngoài tôi ra em không được nghĩ đến chuyện khác. "

Nằm dưới thân anh ta, trán cô không ngừng đổ mồ hôi, gương mặt đỏ ửng đầy yêu kiều, hơi thở gấp gáp lại run rẩy dữ đội. Uất Trì Ảnh Quân nâng chân Cố Hiểu Khê lên và đâm mạnh vật đàn ông vào bên trong. Cơ thể yếu ớt của cô không thể nào chịu đựng nổi việc bị hành hạ như thế này, dần dần đôi mắt cô bị một màn đen bao phủ. Ngay cả trước lúc mất đi ý thức, thứ duy nhất Cố Hiểu Khê nhớ được là những cơn đau dữ dội mỗi khi anh ta luật động.

Sau khi thấy cô ấy bất động, Uất Trì Ảnh Quân vẫn chưa chịu dừng lại. Qua một lúc, anh ta lay người cô rồi lớn tiếng gọi:

" Cố Hiểu Khê, em đừng giả vờ ngất. Mau tỉnh lại cho tôi, chúng ta còn chưa xong đâu. "

" Cố Hiểu Khê... Hiểu Khê... "

Cố Hiểu Khê không hề phản ứng dù anh ta có lay mạnh hay lớn tiếng cỡ nào. Tại thời điểm này, Uất Trì Ảnh Quân mới nhận ra điều không ổn và bắt đầu hoảng hốt. Anh lớn tiếng ra lệnh thuộc hạ gọi bác sĩ.

Sau khi để James xem bệnh, anh ta lại ngồi bên cạnh không ngừng hỏi dồn.

" Hiểu Khê bị gì vậy? "

" Cố gia do nhiều ngày liên tiếp không nghỉ ngơi, cùng với... "

" Nói! "

" Cùng với ham muốn của Ngài quá mãnh liệt khiến Cố gia kiệt sức nên mới ngất đi. "

Uất Trì Ảnh Quân đứng hình vài giây, trong vài giây đó anh ta đưa mắt nhìn Cố Hiểu Khê, trong lòng như bị ai nhéo mạnh.

Không biết qua bao lâu, khi Cố Hiểu Khê tỉnh lại đã thấy Ảnh Quân ngồi ngay cạnh giường, nhìn như đang canh chừng cho cô nghỉ ngơi. Vừa nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức mở mắt, khi đó mới nhận ra mình đã ngủ quên từ lúc nào không hay. Nhìn thấy cô đã thức, anh ta liền trở nên tươi tình hẳn.

" Em thức rồi. Tôi đã cho người nấu cháo cho em, em mau đi thay quần áo rồi chúng ta xuống dưới ăn sáng. "

Dưới phòng ăn, ngay cả khi người làm mang cháo đến, Cố Hiểu Khê chỉ nhìn chăm chăm xuống mà không động một muỗng. Vốn dĩ bây giờ cô không có tâm trạng ăn nên dù có đặt bao nhiêu món ngon trước mặt đi nữa đều cảm thấy vô vị. Uất Trì Ảnh Quân ra hiệu cho người làm rời đi rồi di chuyển ghế đến gần cô.

" Em mau ăn đi, hay muốn tôi đút cho em. "

" Tôi không đói. "

Mặt cô trông chẳng còn sức sống.

" Ngoan nào, nếu em không ăn thì làm sao có sức để xử lý công việc. "

" Anh biết rồi? "

" Ừm. Ăn một chút đi, lát nữa tôi cho người đưa em về nhà nghỉ ngơi. "

" Anh tin tôi sẽ bắt được kẻ đó chứ? "

" Tôi tin em. Chỉ cần là lời em nói tôi đều tin. "

Cố Hiểu Khê khi ăn xong thì theo thói quen, lấy trong túi xách ra một vỉ thuốc, sau đó uống một ngụm nước rồi đưa viên thuốc vào miệng và nuốt xuống. Uất Trì Ảnh Quân nhìn thấy động tác thuần thục ấy thì hỏi:

" Đó là gì vậy? "

" Thuốc tránh thai. "

Ảnh Quân nghe xong thì chưng hửng, trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục hỏi:

" Em sử dụng từ lúc nào thế? "

" Từ lúc ở bên cạnh anh. "

Hóa ra đây chính là nguyên nhân anh mong muốn có một đứa con với cô nhưng cuối cùng lại không như ý nguyện. Nhìn thấy anh ta ngây ra một lúc lâu, Cố Hiểu Khê hắng giọng rồi nói tiếp:

" Anh cũng đừng trách tôi. Dù sao thì anh cũng đâu muốn cưới tôi, chẳng lẽ anh muốn thấy cảnh tôi mang đứa bé đến đây và quỳ khóc cầu xin anh nhận con sao? "

" Sau này đừng uống nữa. Lần sau tôi sẽ sử dụng biện pháp. "

Cô nghe thấy thì cười lên một tiếng, không rõ là đang vui hay đang nhạo bản thân.

" Sẽ không có lần sau đâu. Tôi và Thiếu Siêu cũng đã ly hôn rồi, bây giờ anh có dùng đoạn video uy hiếp thì tôi cũng không sợ, vì tôi đâu còn gì để mất nữa chứ. Tối qua chính là lần cuối giữa tôi và anh. "

Sau khi Cố Hiểu Khê rời khỏi Bán Hải, chưa đến tiếng thì kết quả điều tra cũng đã có. Cùng lúc đó, bên ngoài cửa phòng có người đến nên cô cho vào. Quản lý Bạch từ bên ngoài bước vào, trên tay cô ấy còn có một lá đơn. Đứng trước mặt Cố Hiểu Khê, cô ấy nhẹ nhàng đặt lá đơn trên bàn và nói:

" Cố tổng, tôi muốn từ chức. "

Cố Hiểu Khê không nhìn vào lá đơn, ngay từ khi cô ta bước vào thì người cô nhìn chính là cô ta.

" Cố tổng, tôi là người đã tiết lộ bảng kế hoạch cho công ty đối thủ. " Giọng cô ta nhẹ nhàng như không, song Hiểu Khê cũng không biểu lộ chút bất ngờ nào.

" Tại sao cô lại làm vậy? "

" Vì họ hứa sẽ đưa tôi một số tiền, đúng lúc tôi lại rất cần nó. " Cô ấy trả lời ấp úng.

Ngay từ lúc quản lý Bạch bước vào, dù lén nhìn thì cô ta vẫn không dám nhìn Cố Hiểu Khê dù chỉ một lần. Sau một lúc để đôi mắt âm thầm quan sát và đánh giá, vẻ mặt cô nghiêm nghị lạ thường, giọng nói đầy mạnh mẽ, trực tiếp hỏi đối phương:

" Nói đi, là ai sai khiến cô? "

Quản lý Bạch như bị " bắt bài ", vội vã ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Khê, đôi mắt toát lên vẻ sợ hãi rồi không ngừng lắc đầu xua tay.

" Không có ai cả. Là tôi ham tiền nên chấp nhận làm việc này. "

" Vậy cô biết hình phạt cao nhất của việc tiết lộ bí mật kinh doanh là gì không? "

" Là.. là bị sa thải. " Quản lý Bạch vừa nói vừa dò thám tâm tư Cố Hiểu Khê.

Xem ra cô ra đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này rồi.

Cố Hiểu Khê nhoẻn cười.

" Dựa theo những gì cô đã làm với công ty, tôi có thể kiện cô. Thế theo cô, tiền mà phía đối thủ cho có đủ để cô bồi thường cho Cố thị không? Nhưng nếu cô ngồi tù thì gia đình cô sẽ như thế nào? "

Trước những lời Cố Hiểu Khê nói ra, quản lý Bạch bắt đầu lo sợ đến nỗi khi thể đứng vững.

" Vậy giữa việc phải ngồi tù và việc khai ra ai là người đứng sau sai khiến, cô chọn cái nào? "

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio