Cố Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn Uất Trì Ảnh Quân, trong ánh mắt không giấu được tia cảm kích khi nghe những lời anh nói. Còn chưa kịp đứng dậy, cả cơ thể cô đã được anh bế lên một cách nhẹ nhàng rồi tiếp tục chạy. Ngay lúc đó, cơ thể cả hai vô tình chạm vào nhau, Cố Hiểu Khê có thể nghe được nhịp đậm từ trái tim của Uất Trì Ảnh Quân. Chạy được một quãng dài, cả hai nép mình sau một tảng đá lớn, anh hỏi cô:
" Súng của cô còn bao nhiêu viên đạn? "
" viên "
Cố Hiểu Khê vừa nói dứt, phía sau đã vang lên tiếng động của bọn chúng. Tên cầm đầu cùng với đồng bọn cũng đã kịp đuổi đến. Hắn quát lớn, giọng nhắc nhở để Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê nghe: " Cả hai người mau ra đây, ít ra có thể được chết nhẹ nhàng hơn. "
" Bọn chúng có mấy người? "
Uất Trì Ảnh Quân hé đầu ra nhìn, sau đó đáp: " Có năm người. "
Cố Hiểu Khê không chút lo sợ, cô chỉ không muốn mình làm liên luỵ đến anh. Một lần nữa, Cố Hiểu Khê nói với Uất Trì Ảnh Quân: " Bây giờ anh rời đi vẫn còn kịp. "
" Tôi không thể bỏ cô ở đây, muốn đi thì cùng đi. " Uất Trì Ảnh Quân nhìn thẳng vào mắt Cố Hiểu Khê, lúc này còn ngược lại trấn an cô.
" Cô yên tâm, tôi đã phát tín hiệu cho Hắc Lang và Bạch Lang, họ sẽ sớm đến đây để cứu chúng ta thôi. "
Uất Trì Ảnh Quân vừa dứt lời, đám người kia tay đã cầm sẵn vũ khí, hung hăn tiến đến.
Pằng... Pằng...
Một tràn dài súng vang lên, cả năm tên sau đó đã gục dưới đất. Từ trên không, chiếc phi cơ ngay lập tức đáp xuống. Hắc Lang cất súng, sau đó cùng với Bạch Lang và Tống Phù Ngọc bước xuống phi cơ, quỳ một chân xuống trước Uất Trì Ảnh Quân.
" Thuộc hạ đến trễ, xin lão đại trách phạt. "
" Đứng lên đi. "
Uất Trì Ảnh Quân không nhìn đến ba người họ, tâm tư của anh lúc này đều dành hết cho Cố Hiểu Khê. Thấy những kẻ kia đều bị diệt, cô cũng đã yên tâm. Cô cố đứng dậy, Uất Trì Ảnh Quân liền sốt sắng hỏi: " Chân cô không sao chứ? "
" Không sao! "
Cả ba người họ nghe Uất Trì Ảnh Quân hỏi, bất giác cũng nhìn xuống chân của Cố Hiểu Khê. Đã sưng lên vậy mà cô còn có thể gắng gượng. Uất Trì Ảnh Quân biết rõ điều này, không nói tiếng nào bế Cố Hiểu Khê lên phi cơ trước sự ngỡ ngàng của Hắc Lang, Bạch Lang và trước ánh mắt ghanh ghét của Tống Phù Ngọc. Anh quay sang hạ lệnh cho ba người họ:
" Giữ mạng bọn họ lại, mang về tra hỏi. "
" Rõ. " Cả ba người họ đồng thanh đáp.
Cả hai lên phi cơ, tiếp tục chuyến đi đến Mã Lai. Cố Hiểu Khê vừa lên đến phi cơ liền ngủ một giấc. Hắc Lang thấy cô tựa đầu vào vai Uất Trì Ảnh Quân suốt một tiếng, sợ anh sẽ mỏi vai nên đã lên tiếng: " Lão đại, thuộc hạ đã chuẩn bị xong chỗ ngủ cho Cố đại tiểu thư. Để thuộc hạ gọi cô ấy thức dậy rồi đưa cô ấy vào đó nghỉ ngơi một chút. "
Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy, tờ báo chính trị đang cầm trên tay cũng buông xuống. Nhưng không phải bế Cố Hiểu Khê đến chỗ nghỉ ngơi, mà là vuốt phần tóc đang che gương mặt xinh đẹp của cô. Uất Trì Ảnh Quân không nhìn đến Hắc Lang nhưng vẫn lãnh đạm đáp ngắn gọn: " Đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi. "
" Nhưng còn vài tiếng nữa mới đến Mã Lai, nếu Cố đại tiểu thư cứ tựa mãi như vậy vai lão đại sẽ rất mỏi. "
" Không sao. Cậu lui ra đi, tôi không có gọi thì đừng vào làm phiền. " Uất Trì Ảnh Quân điềm nhiên ra lệnh.
" Thuộc hạ đã rõ. "
Hắc Lang vừa rời khỏi cabin dành cho Uất Trì Ảnh Quân, bên ngoài có Bạch Lang và Tống Phù Ngọc đang đợi. Thấy Hắc Lang trở ra, cả hai đi đến, hỏi dồn dập:
" Cô ta đâu? " Tống Phù Ngọc không thấy Cố Hiểu Khê ra cùng Hắc Lang, hỏi anh.
" Cô ấy ngủ rồi. "
" Ngủ rồi? Ý anh là cô ta giả vờ ngủ để được ở cạnh lão đại? " Tống Phù Ngọc hỏi tiếp.
" Không phải. Là lão đại đuổi tôi ra, dặn không được làm phiền Cố đại tiểu thư ngủ. "
Tống Phù Ngọc nghe xong, trong lòng như có một ngọn lửa, không ngừng lớn lên và thiêu rụi tất cả. Cô ta ở cạnh Uất Trì Ảnh Quân bao nhiêu năm cũng chưa từng được ở cạnh anh như vậy. Còn anh và Cố Hiểu Khê quen nhau bao nhiêu năm, gặp được bao nhiêu lần, tại sao anh lại đối xử tốt với cô đến thế?
Sau khi đến Mã Lai, Cố Hiểu Khê vẫn còn chưa nhận ra. Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống, sau đó quay sang gọi cô:
" Hiểu Khê, chúng ta đến nơi rồi. "
Cố Hiểu Khê nghe vậy, cũng từ từ mở mắt. Đúng là đã đến nơi rồi. Lúc này cô mới phát hiện mình đã tựa đầu vào vai Uất Trì Ảnh Quân từ lúc nào không hay, mặt cô ngại ngùng nói: " Cảm ơn anh. "
Uất Trì Ảnh Quân vươn vai, sau đó cùng cô rời phi cơ. Cả hai còn chưa đặt chân xuống phi cơ đã thấy dưới đất được trải một tấm thảm đỏ, hai bên là thuộc hạ của bang Tiger. Vừa đặt chân xuống, hai hàng dài cúi đầu rồi đồng thanh hô lên: " Hoan nghênh Uất Trì lão đại, Cố gia. "
Từ cuối hai hàng, bang chủ của Tiger cùng với Di Hòa và Trần Điềm Điềm xuất hiện. Cậu ta đích thân đi đến và xin lỗi hai người họ: " Uất Trì lão đại, Cố gia, xin lỗi hai vị vì sự cố hôm nay. "
Phía sau bang chủ Tiger là hai chiếc xe limousine dài dành cho hai người.
Hay tin Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê bình an, Di Hòa cũng như Trần Điềm Điềm đích thân đến đón.
Uất Trì Ảnh Quân nhìn Cố Hiểu Khê một hồi lâu, sau đó bị cô phát hiện. Cô nhìn anh, cười dịu dàng rồi hỏi: " Uất Trì lão đại còn chuyện gì sao? Nếu không, tôi xin phép đi trước. "
Thấy anh gật đầu, cô cũng gật nhẹ lại xem như tạm biệt. Trần Điềm Điềm nhanh nhẹn tiến đến, cúi chào Uất Trì Ảnh Quân sau đó dìu Cố Hiểu Khê lên xe.
Trên xe đến khách sạn, Trần Điềm Điềm ngồi cạnh Cố Hiểu Khê, cô tự trách: " Cố gia, là tôi không bảo vệ tốt cho Người. "
" Không cần tự trách, không phải lỗi của cô. "
Cố Hiểu Khê thấy gương mặt Trần Điềm Điềm không còn căng thẳng nữa, cô mới quay sang nhìn đường đến khách sạn. Tuy mắt cô nhìn chăm chú bên ngoài, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ đến là kẻ nào đứng sau chuyện hôm nay.
" Cố gia, tôi để ý thấy ánh mắt Uất Trì lão đại khi nhìn Người có chút bất thường. " Trần Điềm Điềm thấy Cố Hiểu Khê chăm chăm nhìn bên ngoài. Với kinh nghiệm làm việc cùng Cố Hiểu Khê, cô biết là Cố Hiểu Khê đang suy nghĩ điều gì đó. Tuy không biết cả hai có cùng suy nghĩ hay không, nhưng Trần Điềm Điềm nhận ra có vài điều bất thường nên thận trọng báo lại.
" Có sao? Tôi không để ý, nhưng hôm nay anh ta đã cứu tôi một mạng. "
Cố Hiểu Khê nghe Trần Điềm Điềm nhắc đến Uất Trì Ảnh Quân, cô lại nhớ đến trước khi cô bất tỉnh dưới đáy biển đã thấy anh bơi đến cứu mình. Với lúc trên đảo, hình ảnh anh nắm lấy tay cô cùng nhau bỏ chạy rồi nói sẽ không bỏ rơi cô, những thứ đó bất giác làm Cố Hiểu Khê cười lên một tiếng.
Cùng lúc đó tại một ngôi biệt thự, người đàn ông uy nghiêm chễm chệ ngồi trên ghế, xoay lưng về phía tấm kính lớn. Do ngược sáng nên không nhìn rõ mặt của hắn.
Thuộc hạ của hắn từ ngoài chạy vào, báo tin: " Lão đại, kế hoạch thất bại rồi. "
Hắn nghe vậy, không chút tức giận, chỉ nhếch môi cười lộ vẻ mặt xấu xa, đáp lại: " Coi như mạng hắn lớn. "
Dáng vẻ hắn đầy thong dong, châm điếu thuốc cigar rồi đưa lên hút.
Nét mặt của tên thuộc hạ lúc này đã nhăn lại, trong lòng không khỏi bất an, tiếp tục báo:
" Lão đại, chiếc trực thăng đó ngoài chở Uất Trì Ảnh Quân thì có thêm một người nữa. "
" Ai? " Hắn kéo một hơi thuốc, điềm tĩnh hỏi. Thuộc hạ của hắn run rẩy đáp: " Là... là Cố gia. "
Người đàn ông nghe vậy, tay liền hạ điếu thuốc xuống, mặt rơi vào trầm tư.