Sau buổi tiệc, Cố Khuynh Nhược liền bị ốm mấy ngày. Hôm đưa Cố Khuynh Nhược trở về nhà, thấy cô bị ướt từ đầu đến chân, Cố Sâm và Thái Tuyết Anh chạy đến, dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên. Cố Sâm nhìn Cố Hiểu Khê đứng bên cạnh Cố Khuynh Nhược, thấy Cố Hiểu Khê không xảy ra chuyện gì, ông liền hỏi: " Hiểu Khê, em gái con bị sao vậy? " Cố Hiểu Khê ánh mắt quan tâm không ngừng hướng đến Cố Khuynh Nhược, thờ ơ đáp lời Cố Sâm: " Bị rơi xuống nước. "
" Sao lại để con bé rơi xuống nước chứ? " Thái Tuyết Anh chạy đến ngay chỗ Cố Khuynh Nhược, lại vô tình đẩy Cố Hiểu Khê ra. Bà nhìn cô con gái bé nhỏ với ánh mắt xót xa, ngay lập tức đã cho người lấy khăn và choàng lên cho Cố Khuynh Nhược. Từ lúc Cố Hiểu Khê và Cố Khuynh Nhược bước chân vào nhà, Thái Tuyết Anh chưa một lần hướng mắt nhìn Cố Hiểu Khê, nhưng ngay sau khi biết Cố Khuynh Nhược gặp chuyện lại gay gắt tra hỏi.
" Con dặn em ấy ra ngoài đợi trong lúc con nói chuyện. Nào ngờ vừa bước ra đã thấy Khuynh Nhược rơi xuống nước. " Cố Hiểu Khê ngoài mặt lại trả lời điềm nhiên, trong lòng lại cảm thấy có lỗi vì không bảo vệ tốt cho em gái.
Thái Tuyết Anh nghe vậy liền thêm phần lo lắng. Đứa con gái này của bà từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, tắm lâu một chút cũng dễ bị bệnh hơn người khác. Còn lần này bị rơi xuống nước, không biết đã ngâm mình bao lâu bên dưới. Chỉ cần nghĩ đến, tâm bà như bị nhéo mạnh. Thái Tuyết Anh quay sang Cố Hiểu Khê, lớn giọng trách mắng: " Không phải ta đã dặn hãy trông chừng Khuynh Nhược rồi sao. Sao con bất cẩn để con bé rơi xuống nước như thế chứ? "
Cố Hiểu Khê nghe vậy cũng chẳng tỏ ra bất mãn hay chút bất ngờ nào, lẳng lặng cúi đầu mà chẳng đáp lại lời của Thái Tuyết Anh. Không khí nhà họ Cố lúc ấy vô cùng nặng nề. Thái Tuyết Anh trách mắng Cố Hiểu Khê vì không chăm sóc tốt cho con gái bà, nhưng bà nào biết Cố Khuynh Nhược cảm thấy khó chịu vì buổi tiệc đông người nên Cố Hiểu Khê mới bảo cô ra ngoài sân đợi. Không thể nhịn được, Cố Khuynh Nhược lúc này mới lên tiếng thay chị gái mình:
" Không phải lỗi của chị đâu mẹ. "
Bà vừa nghe Cố Khuynh Nhược vừa nói vừa run vì lạnh lại càng thấy thương Cố Khuynh Nhược hơn. Cố Sâm liền cho quản gia đưa Cố Khuynh Nhược trở về phòng, sau đó quay sang nhìn Cố Hiểu Khê, nhẹ nhàng nhắc nhở: " Con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi. " Suy cho cùng thì chuyện này cũng không thể trách Cố Hiểu Khê không bảo vệ tốt cho Cố Khuynh Nhược, vậy nên sau khi Cố Sâm lên tiếng bảo vệ Cố Hiểu Khê thì Thái Tuyết Anh cũng chẳng trách thêm lời nào.
Cố Hiểu Khê nghe ông nói vậy cũng chẳng nói thêm gì, gật đầu xong liền quay đầu rời đi. Nhưng Thái Tuyết Anh đứng bên cạnh ông không kiềm được mà lên tiếng: " Đợi đã! "
Thái Tuyết Anh sợ Cố Hiểu Khê sẽ rời đi nên đã đi đến nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô không chút né tránh, giọng day dứt: " Hiểu Khê, dì xin lỗi. Là dì lo cho Khuynh Nhược nên mới lớn tiếng với con, dì thật sự không cố ý. Con đừng trách dì nha! " Thái Tuyết Anh nghĩ lại, lại cảm thấy có lỗi với Cố Hiểu Khê.
" Con không sao. Ba và dì nghỉ ngơi đi, con xin phép về đây. " Cố Hiểu Khê cười nhẹ một tiếng, đáp lại Thái Tuyết Anh. Bà nghe cô nói vậy cũng nhẹ lòng hẳn, sau đó cô quay người rời đi.
Những lời Thái Tuyết Anh trách mình, Cố Hiểu Khê cũng chẳng bận tâm đến. Bởi có người mẹ nào không lo cho con của mình. Nhưng nói đến mẹ, Cố Hiểu Khê lại cảm thấy tủi thân. Cô mất mẹ từ nhỏ, và khi cô có thể nhận thức được mọi thứ xung quanh mới biết được Thái Tuyết Anh thay Cố Sâm nuôi cô lớn. Đến khi Cố Hiểu Khê lên năm tuổi, Cố Sâm và Thái Tuyết Anh mới chính thức kết hôn với nhau. Nhưng dù Thái Tuyết Anh có thay mẹ cô hay thay Cố Sâm nuôi cô khôn lớn, cô vẫn không thể thuận miệng gọi bà ấy một tiếng " mẹ ". Tuy chính Cố Hiểu Khê cũng biết rõ ơn dưỡng dục lớn hơn cả trời, nhưng cô không thể coi Thái Tuyết Anh là mẹ của mình.
Qua mấy ngày sau, Cố Hiểu Khê sau khi hết giờ làm việc ở Cố thị liền nhận được điện thoại của Cố Sâm. Không biết là vì chuyện gì ông lại muốn Cố Hiểu Khê về nhà họ Cố ngay lập tức. Cô nghe vậy, cũng đoán ra được Cố Sâm đang gặp khó khăn khi giải quyết công việc nên mới gấp gáp kêu cô về như thế.
Về nhà họ Cố, Cố Hiểu Khê thấy ngoài sân có một chiếc xe lạ đang đậu. Cô bước tiếp vào nhà, xem xem những gì mình nghĩ có đúng hay không.
Vừa nhìn thấy Cố Hiểu Khê, gương mặt Cố Sâm từ khó xử chuyển sang rạng rỡ như được ánh sáng chiếu rọi, mừng rỡ kêu lên:" Con đến rồi. "
Cố Hiểu Khê nhìn ông, gật nhẹ đầu chào hỏi như thường lệ.
Ngồi đối diện với Cố Sâm là chủ tịch Thẩm cùng với con gái ông ta - kẻ đã đẩy Cố Khuynh Nhược xuống bể bơi.
Cố Hiểu Khê vừa đặt túi xách xuống ghế và ngồi ngay bên cạnh Cố Sâm, họ Thẩm kia ngay lập tức kéo con gái mình đứng dậy.
" Thành thật xin lỗi, là con gái tôi không tốt, vô ý làm nhị tiểu thư bị rơi xuống nước. " Họ Thẩm vừa đứng dậy đã liên tục cúi đầu nhận lỗi về mình, còn con gái ông ta thì đứng ngây ra đó, giương mắt nhìn Cố Hiểu Khê như thể mình không làm sai chuyện gì cả.
Cố Hiểu Khê liếc mắt nhìn cô ta bằng cặp mắt sắc bén, một chút thái độ hối lỗi cũng chẳng có. Cũng đúng, cô ta ghét Cố Khuynh Nhược đến vậy, đẩy Khuynh Nhược xuống nước liền vô cùng mãn nguyện thì làm sao có thể xin lỗi đơn giản như vậy.
Cố Hiểu Khê nhìn con gái họ Thẩm một lượt, sau đó là dáng vẻ thong dong bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực nhìn họ Thẩm đang cúi đầu với mình, giọng chẳng mấy nể nang: " Xin lỗi thì có ích gì? "
Con gái họ Thẩm từ hôm bị Cố Hiểu Khê đá xuống nước, làm mất mặt trước bao nhiêu người nên đã có thái độ phẫn uất với Cố Hiểu Khê. Giờ thấy cô làm khó ba mình, cô ta liền lớn tiếng quát: " Chị đừng có quá đáng. "
" Im ngay! Ai cho phép con lớn tiếng với Cố đại tiểu thư hả? " Họ Thẩm nghe con cái mình bất kính với Cố Hiểu Khê liền quay sang quát vào mặt cô ta. Bị chính người ba thân yêu của mình đối xử như vậy, cô ta co người rồi ngoan ngoãn lùi về sau. Ông tiếp tục hạ mình, nói với Cố Hiểu Khê: " Cố đại tiểu thư, xin cô đừng chấp nhất đứa trẻ này. Đều là tôi chiều chuộng nó quá. "
" Ba. " Con gái họ Thẩm thấy ba mình cung kính trước Cố Hiểu Khê liền thấy chướng mắt. Cô ta nũng nịu lại bị ông quát tiếp: " Mau xin lỗi Cố đại tiểu thư và nhị tiểu thư. "
" Con không... " Cô ta nhất quyết không chịu lên tiếng xin lỗi.
Cố Sâm từ đầu đến cuối chỉ im lặng, ông muốn xem xem Hiểu Khê sẽ giải quyết thế nào. Quả nhiên là không làm ông thất vọng.
Cố Hiểu Khê đưa tay ra hiệu cho hai cha con nhà họ Thẩm dừng lại trước khi hai người họ lớn tiếng trong nhà họ Cố. Giọng cô khảng khái nói: " Thứ nhất, tôi không cần con gái ông xin lỗi vì cô ta không có lỗi với tôi. Thứ hai, cô ta khiến em gái tôi bị bệnh, tôi càng không dễ dàng bỏ qua. "
Họ Thẩm nghe Cố Hiểu Khê quả quyết nói vậy, hai chân ông sắp không trụ nỗi nữa, giọng run sợ hỏi Cố Hiểu Khê: " Vậy, vậy Cố đại tiểu thư muốn tôi trừng phạt nó như thế nào? "
" Đừng xuất hiện trước mặt Khuynh Nhược. " Cố Hiểu Khê chống cằm suy tư, sau khi đã suy nghĩ ra liên nói tiếp: " Ừm... tốt nhất là cho cô ta chuyển trường đi, đến châu Phi học chẳng hạn. "
Con gái họ Thẩm lúc này không nhịn được nên đã lên tiếng mắng Cố Hiểu Khê: " Chị... chị bị điên sao? Bắt tôi đi châu Phi du học? Ba, đừng nghe theo chị ta. "
Cô ta còn chưa kịp nói hết đã bị bàn tay to lớn của ông Thẩm bịt miệng lại. Trên mặt ông không có nét nào gọi là không nỡ rời xa con gái. Dáng vẻ không dám chống lại Cố Hiểu Khê, giọng nịnh bợ: " Nếu điều đó có thể làm cho Cố đại tiểu thư hết giận, tôi sẽ làm y như lời cô. Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho nó đi ngay. "
" Tuần sau. " Cố Hiểu Khê ngay lập tức ra lệnh.
" Dạ? " Họ Thẩm không hiểu, liền hỏi lại.
" Bắt đầu từ tuần sau, tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện ở đây nữa. " Cố Hiểu Khê vừa nói dứt, ánh mắt nhìn họ Thẩm lạnh thấu xương khiến ông ta sợ hãi tột độ, không dám cãi lời còn luôn miệng đáp: " Dạ, tôi đã rõ. Vậy tôi không làm phiền Cố lão gia và Cố đại tiểu thư nữa, xin phép. "
Bước chân ra khỏi nhà họ Cố, họ Thẩm thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể rời đi. Con gái ông ta đi vừa bước theo sau vừa khóc lóc inh ỏi, than với ông rằng: " Ba à, con không muốn, con không muốn đi châu Phi. "
Cứ nghĩ họ Thẩm sẽ an ủi mình. Nào ngờ lại bị ông ta quay sang mắng một trận. " Con còn không biết lỗi của mình sao? Nếu không phải con đẩy Cố nhị tiểu thư xuống hồ bơi, cổ phiếu của công ty sẽ bị rớt giá sao? Ta mà không đưa con đến nhận sai với Cố đại tiểu thư, sớm muộn gì công ty và nhà đều mất hết."
Cô ta nghe xong liền xanh mặt, hai chân vì vậy mà như có nam châm hít dưới đất, không còn đi nổi: " Nói vậy là cô ta? " Con gái họ Thẩm lấy tay che miệng đang không ngậm lại được của mình, cũng chẳng dám tin những gì mình vừa nghe.
" Cố đại tiểu thư là muốn dạy dỗ con, nếu ta không làm cô ta hài lòng thì coi như mất tất cả. " Họ Thẩm thở dài một hơi, nói với đứa con gái phiền phức này của mình.
" Cô ta... cô ta là cái thứ gì chứ? Sao có thể có năng lực đó? " Trước sự kinh ngạc của con gái mình, họ Thẩm chỉ quay sang nhắc nhở: " Cố đại tiểu thư này không hề đơn giản. Chỉ là ta không thể đấu, cũng không đấu nổi cô ta. "
Nhớ đến lúc Cố Hiểu Khê bước vào Cố gia, ông ta bị khí thế hùng hồn của cô dọa cho suýt nữa không đứng vững. Còn mạng quay trở ra đã là may mắn lắm rồi.